Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:24:24
Lượt xem: 128
Xe điện chậm rãi tới, Khúc Kha lên xe, mới vừa đứng vững cô đã ngây ngẩn cả người.
Này… thật sự không trách được cô nhé.
Ai bảo đột nhiên….
Khúc Kha tò mò liếc mắt xem xét một vòng… kết quả thấy… tài xế này thế mà lại là người quen!
Ừ, người quen đấy!
Hàng xóm lầu hai!
Anh chàng mặc đồ tây, áo gió đó đó!
Đồ tể chỗ chợ bán thức ăn kia kìa!
Giờ làm… tài xế xe điện.
Ghê chưa?
Thật tình… việc lạ năm nào cũng có, năm nay cực kỳ nhiều!
Có lẽ do Khúc Kha quá mức khiếp sợ nên tầm mắt tài xế cũng dừng trên người cô. Anh không thể không gật đầu một cái, khởi động xe.
Đây cũng xem như chào hỏi.
Cũng tỏ rõ… Khúc Kha căn bản không nhận sai người.
Khúc Kha: “……”
Nhờ khúc nhạc đệm nho nhỏ này mà Khúc Kha đến tận khi xuống xe vẫn còn đắm chìm trong mê mang vô hạn.
Khúc nhạc đệm ngắn ngủi không chiếm cứ đầu óc cô lâu. Cô dùng sức lắc lắc đầu, cảm khái một câu “Thật là người khiến kẻ khác phải kinh ngạc” rồi vào quán cà phê.
Giữ cửa quán cà phê là hai thiếu niên choai choai ăn mặc trang phục tiếp khách màu đỏ. Thấy cô tới còn nói một câu tiếng Anh: Hoan nghênh quý khách ghé thăm.
Khúc Kha câm nín.
Có lẽ họ nhìn ra được cô không phải người kiếm ăn dưới tầng chót xã hội dù quần áo không dùng vật liệu đắt đỏ cũng không đeo bao tay. Bởi vậy hai tên phục vụ không quá nhiệt tình mà chỉ khách khí cho có. Một gã phục vụ tiến lên: “Xin chào tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm. Xin hỏi ngài đi một mình sao?”
Khúc Kha: “Tôi nghĩ chắc đã có người đến rồi, một vị gọi là Trần tiên sinh.”
Phục vụ sinh hơi kinh ngạc, ngay sau đó xác nhận: “Là Trần Sĩ Ung tiên sinh sao?”
Khúc Kha: “Đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-57.html.]
Phục vụ kinh ngạc, sau khi xác nhận rõ ràng mới dẫn vị thiếu nữ này đi tới chỗ bên cửa sổ. Vị trí ngồi bên cửa sổ có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Ông có vẻ cực kỳ gầy ốm, đeo mắt kính, dáng vẻ không chút cẩu thả.
Phục vụ: “Trần tiên sinh, bạn của ngài tới rồi.”
Lúc này tầm mắt Trần tiên sinh cũng nhìn lại. Ông kinh ngạc nhìn về phía Khúc Kha.
Khúc Kha mỉm cười: “Xin chào, Trần biên tập, tôi là Cao Nhược Huyên.”
Giờ biểu tình Trần biên tập có thể gắn với hai từ - kinh ngạc. Ông đến 120 lần không nghĩ tới, vị nữ trí thức trung niên kinh nghiệm phong phú mà mình tưởng tượng ra chỉ là một cô nhóc nho nhỏ thoạt nhìn tuổi không lớn lắm.
A A A không… không thể hình dung như vậy được.
Như thế quá thất lễ rồi.
Ông thấy mình sửng sốt dài chừng một thế kỷ mới có thể phản ứng lại. Tuy rằng trong lòng có một ngàn một vạn điều nghi ngờ, tuy rằng tình hình này có chút quỷ dị nhưng ông vẫn đưa hoa tươi mình mua qua. Hừ, ông là người biết lễ, hiểu chuyện đấy.
Ông không thể thể hiện mình thiếu kiến thức được.
“Cao tiểu thư, xin chào! Tặng ngài!”
Trần Sĩ Ung làm thế nào cũng không nghĩ tới chuyện Cao tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy. Ông thậm chí còn cho rằng có phải Cao tiểu thư không muốn xuất hiện nên mới cho trẻ con trong nhà tới thay không. Nghĩ vậy nhưng lý trí cho ông biết làm vậy chẳng cần thiết.
Chính thế, ông mới cảm giác được người này không có khả năng là giả.
Trần Sĩ Ung cảm thấy rối rắm cực kỳ.
Khúc Kha thấy ông khiếp sợ xen lẫn rối rắm, cười cười, tự mình chọn một ly trà sữa rồi yên lặng chờ đợi Trần biên tập xuôi xuôi. Cũng may Trần biên tập tóm lại không phải người trẻ tuổi hấp tấp nên cũng coi như hoàn hồn tương đối nhanh.
Trần Sĩ Ung: “Thật không nghĩ tới, Cao tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy.”
Khúc Kha điềm đạm cười, giọng thanh thúy: “Vậy… hay tôi viết mấy chữ cho ngài để thẩm tra đối chiếu bút tích một chút nhé?”
Trần Sĩ Ung vội xua tay nói: “Không cần! không cần! Tôi tin tưởng ngài mà. Lại nói, ngài kể cả có mạo danh cũng vô dụng, văn chương không phải ai cũng có thể viết được, lại còn yêu cầu viết tốt nữa.”
Tuy nói vị “Thường Hoan Hỉ” Cao tiểu thư này tuổi tác nhỏ đi một chút nhưng ông cũng chẳng phải kẻ không có kiến thức. Tóm lại đời thiếu gì người tài ba ít tuổi chứ. Nghĩ như vậy ôngkhôi phục được vẻ thong dong thường ngày. Mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi, cái quan trọng nhất với bọn ông chỉ có “Bản thảo”.
Những cái khác cũng chẳng quan trọng nữa.
Nghĩ đến đó, Trần biên tập bình tĩnh hơn nhiều, ông mỉm cười: “Tôi nhận được bản thảo từ Cao tiểu thư, đọc xong phải ôm bụng cười to mấy lần. Thật sự có thể xưng là kiệt tác trên trời có thể khiến người ta vui sướng. Có thể nhận bản thảo của ngài, hơn nữa còn đăng báo chính là vinh hạnh cho chúng tôi. Không biết câu chuyện tiếp theo này của Cao tiểu thư muốn viết bao nhiêu chữ?”
Khúc Kha trước đó đã suy tính nên trả lời rất nhanh.
Cô nói: “Đại thể khoảng 7-80 vạn chữ, nếu viết thuận tay khả năng nhiều hơn một chút. Nhiều nhất khoảng một trăm vạn chữ.”
Đây coi như một truyện siêu dài kỳ rồi.
Nghe được lời như vậy, Trần Sĩ Ung ngược lại còn vui mừng gật đầu nói: “Dài chút mới hay, dài chút càng tốt!” Ông chân thành nói: “Chuyện thú vị như thế viết đến mấy trăm vạn chữ cũng không nhiều.”