Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:23:29
Lượt xem: 141
Khúc Kha ở bên này bị điểm danh lại hoàn toàn không biết.
Cô đang nghĩ không biết bản thảo mới có thể được xã báo ưu ái hay không, có thể lấy được bao nhiêu tiền nhuận bút.
Lần đầu tiên gửi bài, mẹo thường thức được 1000 chữ 1 đồng; bài viết được 1000 chứ 1.5 đồng. Đến lần thứ 2, xã báo kết toán theo mức nhuận bút 1000 chứ 2 đồng. Khúc Kha cân nhắc, 1.5 đồng chắc là giá cho người mới.
*Thường thức: kiến thức thường ngày
Không biết 2 đồng được xếp vào khung giá gì nhỉ?
Cũng không biết lần này viết truyện dài kỳ sẽ được trả như nào nữa?
Nếu cẩn thận tính toàn thì hình như giúp Lam tiểu thư viết bài thổi phồng kia kiếm tiền hơn hẳn thì phải. Hơn nữa còn được miễn phí xem phim nữa chứ. Chỉ tiếc chuyện tốt không có nhiều.
Lúc này Khúc Kha còn không biết người ta còn đang hận không thể vội tìm được cô rồi khóc la muốn đưa tiền cho cô đấy.
Không biết… hoàn toàn không biết.
Hơn nữa, người còn đứng luôn trước cửa nhà Lam tiểu thư rồi.
Khúc Kha xuống lầu mua đồ ăn vừa lúc gặp được họ. Cô tò mò liếc mắt ngó ngó một chút, chỉ thấy mặc tây trang đi giày da, không biết lai lịch thế nào. Khúc Kha nghĩ lại, Lam tiểu thư như vậy dĩ nhiên cũng quen những người có địa vị chút cũng chẳng lạ.
Cô không đi xa, chỉ tới đầu hẻm. Cứ giữa mỗi buổi chiều, ở nơi này đều có người kinh doanh nhỏ.
Khúc Kha mua một bó rau nhỏ, thêm 1 cân dương mai.
Dương mai còn đắt hơn cả rau nữa.
Dù thế… ai bảo người trong nhà thích ăn chứ?
Khúc Kha mang đồ xoay người định về liền nghe thấy……
“Mua báo, mua báo đi, xem tin tức mới nhất, hoa đán Kiều Hồng Phụng biểu diễn lấy tiền cứu tế ở Lê Viên, Bạch đại thiện nhân khẳng khái quyên tiền!” Giọng đứa nhỏ phát báo thanh thúy vang lên.
Khúc Kha dừng chân, nhìn phía nơi xa, cô vẫy tay gọi đứa nhỏ phát báo lại đây, nói: “Báo vừa nói ấy, cho tôi một phần.”
Đứa nhỏ phát báo: “A, được rồi.”
Khúc Kha mua được báo chí, lập tức lật xem. Quả nhiên đã thấy tiêu đề giống như đứa nhỏ phát báo nói. Cô vừa đi vừa nhìn, à há, “Bạch đại thiện nhân” này không phải người khác, đúng là một nhà “dượng tốt” nhà cô nè.
Tuy bọn cô tới Thượng Hải chưa lâu, giờ tính toán lại cũng không đến một tháng nhưng Khúc Kha nghĩ đến lúc ở Phụng Thiên cảm thấy như đã rất xa, xa đến mức nhớ không nổi nữa. Nếu không phải hôm nay đột nhiên nghe được chữ “Bạch” này, cô có khi cũng quên luôn cả nhà thiếu đạo đức nọ.
Khúc Kha vừa đi vừa nhìn, vào cửa cũng vừa lúc đọc xong. Cô đổi sang gương mặt tươi cười xán lạn.
Tiểu Đông tự xưng mình là “Anh lớn” cũng không chạy về phía Tiểu Kha trước. Ngược lại đến trước lại là Tiểu Bắc chân nhỏ, bước ngắn lon ton chạy tới. Nhóc nâng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Khúc Kha, hỏi: “Chị ơi, có phải có chuyện tốt gì không thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-54.html.]
Nhóc nhỏ thật nhưng gì cũng biết nhé.
Chị gái nhà bé chỉ cần có chuyện vui sẽ tươi cười xán lạn như hoa nở luôn.
Ai nói trẻ con không biết nhìn sắc mặt người ta chứ?
Thực ra trẻ nhỏ mới hiểu rõ nhất!
Khúc Kha: “Hôm nay chị thấy trên báo có tin một nhà cô dượng.”
Vừa nghe như vậy Tiểu Bắc đã nháy mắt chống nạnh, hừ một tiếng nói: “Một đám người xấu!” Sau lại vội hỏi: “Mấy người họ có kết cục không tốt ạ?”
Khúc Kha cười khanh khách: “Đúng vậy nha.”
Nghe thế Tiểu Đông cũng vội hỏi: “Kết cục rất rất không tốt sao?”
Khúc Kha nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Em nghĩ chắc không phải rất xấu rất xấu. Tuy nhiên không thể khống chế mọi chuyện được, người ta vĩnh viễn không biết sau này có tệ hơn không. Anh sẽ không biết rốt cuộc kết quả cuối cùng là gì.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, tỏ vẻ “Tụi này còn nhỏ, không hiểu gì sất!”
Khúc Kha giải thích: “Thế nào mới được coi là không tốt? Tình huống tệ nhất dĩ nhiên là cửa nát nhà tan. Bọn họ giờ còn chưa tới bước đường này, thế nhưng toàn gia họ đều keo kiệt, lấy tiền của họ chẳng khác gì g.i.ế.c c.h.ế.t họ cả. Giờ họ nhà tiền ra thì sau này đừng mong dừng lại. Cho nên giờ mới chỉ bắt đầu thôi, tình cảnh sau này chắc chắn sẽ tệ hơn nữa.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc vẫn còn là đứa bé nên xác thực không hiểu lắm.
Cả hai chỉ biết Bạch gia sẽ càng ngày càng tệ, như vậy đủ tốt rồi!
Những cái khác… không cần biết.
Hai người đều có chút vui mừng, nói: “Vậy hôm nay ăn nhiều một chén cơm nữa.” Nên ăn chút đồ ăn ngon coi như chúc mừng nhể?
Khúc Kha: “Được đó.”
Bạch gia không tốt, bọn cô vui vẻ.
Kỳ thật trên báo không có viết Bạch gia không tốt, không chỉ không có không tốt mà Bạch lão gia được mang danh hiệu “Bạch đại thiện nhân” nữa cơ. Chẳng qua Khúc Kha biết gã ta yêu tiền như mạng. Danh hiệu như vậy với họ chẳng phải chuyện tốt đáng tuyên truyền nào đâu.
Hơn nữa, thanh danh như vậy nếu truyền tới Thượng Hải tức là có thể thấy được họ mất đi không ít tiền tài.
Thần giữ của không giữ được tiền, vậy không phải mệnh của họ cũng mất sao?
Khúc Kha sao mà không vui vẻ cho được chứ!
Càng đừng nói đến chuyện tàng bảo đồ. Thêm việc này vào, Bạch gia cũng đừng mong an an tĩnh tĩnh sinh sống.
Chờ thêm chút thời gian, cô sẽ lại giúp bọn họ thêm chút lửa, nhất định khiến họ càng nhanh tàn đời.