Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:33:40
Lượt xem: 61
Thẩm Hoài còn có Tiểu Bảo bọn họ ở một năm trước đã rời Thượng Hải, đi Macao.
Đương nhiên Thẩm Hoài qua bên kia tự nhiên có lý của hắn.
Tuy con người Thẩm Hoài trên phương diện quan hệ nam nữ không đáng tin nhưng xét ở một số chuyện lại làm vô cùng tốt. Bởi vì liên quan đến một số chính sách nên kinh tế bên này chưa thể phát triển mạnh hơn. Hắn ở bên kia lại có thể thành thạo lợi dụng kiến thức chuyên nghiệp của mình để mở rộng việc kinh doanh.
Dù làm chuyện gì thì tiền vẫn luôn đóng vai trò quan trọng nhất.
Đồng dạng, bên này trung chuyển vật tư nhiều nên cũng trở thành nhân tố vô cùng có lợi.
Thế nên Thẩm Hoài đi.
Chuyện này bọn cô đều biết.
Khúc Kha và Túc Bạch đã sớm quyết định muốn tới Trùng Khánh cũng bởi vì cha con Thẩm Hoài đi Ma Cao. Bọn cô cứ mãi suy tính cuối cùng quyết định tới bên kia. Cũng không phải muốn đi đầu quân cho Thẩm Hoài mà bởi Khúc Kha biết bên kia sẽ phát triển đến đâu nên cô muốn sống an ổn một chút.
Nếu như bọn cô chuyển đến trùng Khánh sẽ không thiếu còn phải lăn lộn một phen.
Thay vì thế không bằng trực tiếp dọn đến chỗ tương đối yên ổn.
Một ngày cuối cùng này sắp chia ly nên mọi người đều có chút cô đơn. Dù sao vẫn luôn luyến tiếc.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Thằng nhóc miệng còn hôi sữa đại khái cảm nhận được mọi người muốn ra ngoài nên cứ luôn kêu gọi duỗi cánh tay nhỏ múa may, cười đến 'vô sỉ'.
Gương mặt nho nhỏ tươi cười lại có thể hòa tan tâm tình mọi người, chút cô đơn vì thế cũng bay biến đi nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, vừa mới tảng sáng đã có một chiếc xe tải dừng trong viện, bọn cô nhanh nhẹn dọn đồ lên xe.
Người trong khu nhà đều tụ tập lại đây. những khách trọ dù quan hệ tốt hay không tốt bây giờ đều mang theo chút buồn phiền. Ngay cả chị em Trương gia luôn chán ghét Khúc Kha cũng lôi kéo cô nói: “Mọi người đi nơi khác cũng phải sống tốt đó.”
Phàm là ly biệt thì những chỗ xấu xa đều coi như không thấy, chỉ nhớ rõ chỗ tốt.
Khúc Kha: “Mọi người cũng vậy.”
Lam tiểu thư hốc mắt hồng hồng mắng nhẹ: “Ngày thường cũng không thấy mấy đứa thân thiết bao nhiêu, giờ còn nói như vậy làm chị đi theo cũng thấy buồn khổ.”
Chị cầm tay Khúc Kha: “Sau khi tới nhớ gọi điện thoại trở về báo bình an.”
Khúc Kha ôm lấy Lam tiểu thư, vỗ lưng chị, thấp giọng nói: “Nhiều năm như vậy, cảm ơn chị đã chăm sóc.”
Lam tiểu thư lắc đầu: “Chị có nơi nào chăm sóc em? Thật ra chị ……”
Nhịn không được lại khóc lên.
Khúc Kha cũng đỏ hốc mắt: “Khóc cái gì chứ? Về sau chắc chắn sẽ gặp nhau. Lại nói, kể cả bọn em dọn đi rồi cũng có thể liên hệ.”
Cô vỗ vỗ Lam tiểu thư, không biết nói nhỏ cái gì, sau khi nói xong bèn buông Lam tiểu thư ra, lại tiếp tục quay sang nói lời từ biệt với mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-497.html.]
Chờ ô tô từ từ ra khỏi sân viện, trong sân mới truyền ra tiếng khóc.
Khúc Kha cũng cố nén nước mắt.
Đám đàn ông trong nhà vẫn còn chịu đựng được. Túc Bạch lập tức đưa Bánh trôi nhỏ trong n.g.ự.c mình cho Khúc Kha. Khúc Kha bế con trai, cuối cùng tâm tình mới tốt hơn một chút. Bánh trôi nhỏ có đôi mắt to đen nháy lưu động giống hệt mẹ mình.
Bé con ê a múa may cánh tay nhỏ, bày ra gương mặt nhỏ tươi cười đáng yêu làm nũng. Mặc dù bé con mới gần 4 tháng nhưng đã là một cậu bé đáng yêu hay cười.
Bé cưng ê ê a a tiếp tục múa mày cánh tay nhỏ ôm lấy chăn mỏng. Cơ thể nhỏ xinh bắt đầu vặn vẹo, người không biết còn tưởng bé con đang muốn khiêu vũ để làm mẹ mình vui.
Quả nhiên Khúc Kha được cu cậu dỗ dành, cô ôm Bánh trôi nhỏ: “Bé đáng yêu của mẹ à, sao con lại nghịch ngợm như vậy thế?”
“A nha.”
Nhóc thối tiếp tục vặn vẹo.
Túc Bạch rốt cuộc nhịn không được chọc thủng dịu dàng của Khúc Kha, hỏi: “Có phải nhóc ị thúi thúi không?”
Khúc Kha: “……”
Quả nhiên.
Khúc Kha: “Thật là, dừng xe, dừng xe, em đổi tã, ai em đi……”
Nhóc con như vậy lại không có một chút thẹn thùng, ngược lại còn dùng sức duỗi chân, gót chân nhỏ nhấn lung tung.
Khúc Kha: “Con thành thật chút cho mẹ.”
Nhóc con bị mẹ mắng cũng không khóc lóc mà còn cười khanh khách.
Khúc Kha: “Ai nha, nhóc con nhà chúng ta thật đúng là bảo bối thích cười.”
Bánh trôi nhỏ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Khúc Kha, Túc Bạch nhìn thấy cô nở nụ cười cũng yên lòng. Đừng nói chứ, đồ trứng thối này ngoại trừ tranh đoạt Tiểu Kha với anh ra thì thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng.
Gót chân nhỏ của nhóc con liên tục nhún nhún, Khúc Kha: “Trời ơi, con thành thật chút cho mẹ, tã này có sạch đâu! Con đừng làm dây lên người mẹ.”
Nhưng em bé bốn tháng biết gì đâu?
Cái gì cũng không hiểu nha, đá chân nè, đáng yêu nè!
Khúc Kha: “Mau mau, Túc Bạch giúp em.”
Túc Bạch cười: “Được.”
Hai vợ chồng lập tức vì một nhóc con công việc lu bù lên.
Khúc Kha nhanh nhẹn, chẳng bao lâu nhóc con đã sạch sạch sẽ sẽ, kêu to gọi nhỏ càng hăng hái, Khúc Kha: “Thật là một nhóc trứng thối.”
Bánh trôi nhỏ ôm cổ mẹ, miệng nhỏ xoạch xoạch dán lên mặt cô, nước miếng cọ đầy má.
Khúc Kha: “Quả nhiên một người chăm con quá mệt mỏi.”