Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 479
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:28:19
Lượt xem: 61
Trương lão phu nhân trong lúc nhất thời sửng sốt, rồi rất nhanh đã gật đầu: “Ý này của cháu không tồi, vậy cháu cũng cố gắng một chút đi.”
Trương Ngọc Uyển bĩu môi: “Còn Lôi cảnh trưởng nữa, cành này với không tới……”
Trương Ngọc Thục: “Anh ấy cùng Cao tiểu thư tầng dưới kia quen biết, không bằng chúng ta tìm cô ấy dẫn cầu……” Cô ả rũ đầu, trong mắt có ánh sáng lóe lên, nói: “Có thể nhỉ?”
Trương Ngọc Uyển: “A.”
Trương lão phu nhân: “Mày đừng có bày ra cái giọng điệu đó cho tao xem, em gái này nói cũng có vài phần đạo lý. Xa hay gần thì có quan hệ gì? Mày với Thẩm tiên sinh không phải cách nhau thật gần đấy sao? Vậy mày tự ngẫm xem mày đã đạt được thành quả gì rồi?”
Trương phu nhân nhìn mẹ chồng và con gái cổ vũ nhau chỉ dịu dịu dàng dàng bật cười nói: “Nhà ta rồi sẽ có những ngày hạnh phúc thôi.”
Trương lão phu nhân liếc mắt nhìn dì ta không nói gì.
Nhà họ Trương nghĩ hay lắm, Nếu Khúc Kha và Túc Bạch yêu đương thì việc giúp đám người họ tiếp cận những người đàn ông khác là việc nên làm. Hàng xóm láng giềng với nhau hiển nhiên phải giúp đỡ, lại chẳng phải bạn trai mình, cô cũng không thể giữ trong tay không giới thiệu cho người khác được.
Logic như vậy nếu người bình thường nghe được chắc phải khiếp sợ tột đỉnh, không hiểu đám người này làm sao có thể bàn tính ra được đạo lý thần kỳ như thế. Ấy vậy mà người nhà này vẫn còn cảm thấy chuyện như vậy chẳng có gì sai.
Mỗi tội họ nghĩ thế lại không thấy được người khác việc gì phải phối hợp với mình.
Mấy người họ vốn nghĩ sáng sớm ngày hôm sau sẽ đến tìm Khúc Kha. Không ngờ buổi sáng còn chưa kịp đi đã thấy Khúc Kha và Túc Bạch cùng nhau lái xe ra ngoài. Tiểu Đông và Tiểu Nha còn đi ké xe tới Võ quán.
Khúc Kha lái xe, tốc độ khá nhanh. Túc Bạch đã nhìn ra Khúc Kha thuộc về kiểu người lái xe cuồng dã. Một chân dẫm vào chân ga thì chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì. Cũng may trên đường giờ không có ai.
Thời đại này xe cũng ít nên bình thường người có thể đi ô tô đa phần không phải gia đình phổ thông, người như vậy luôn có chút kiêu ngạo.
Khúc Kha không phải kiêu ngạo gì, cô chỉ đơn thuần cảm thấy nếu không có đèn xanh đèn đỏ, người lại cũng không nhiều lắm thì hoàn toàn có thể đi nhanh một chút. Bọn cô thả Tiểu Đông và Tiểu Nha trước cửa Võ quán, thuận thế đi thẳng tới vùng ngoại ô, Võ quán cách ngoại ô không xa lắm.
Túc Bạch: “Rẽ trái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-479.html.]
Khúc Kha: “Vâng.”
Hai người đi thêm một lát rốt cuộc cũng tới một cái xưởng nhỏ. Quanh đây đương nhiên không chỉ có một cái xưởng như vậy mà còn có nhiều nhà xưởng khác xây khá dày đặc. Hai người xuống xe, Khúc Kha hỏi: “Bên này tình huống thế nào?”
Túc Bạch: “Trong thành chi phí cao, rất nhiều nhà máy đều sẽ đặt kho hàng ở vùng ngoại ô như thế này. Thế sẽ tiết kiệm nhiều chi phí mà khoảng cách từ đây đến trong thành cũng gần hơn so với kho hàng ở địa phương khác. Vì vậy mọi người đều chọn xây kho hàng ở đây. Em nhìn bên này xem, lớn lớn bé bé cũng có khoảng ba bốn chục kho hàng đấy.”
Khúc Kha: “Nhiều như vậy?”
Túc Bạch gật đầu: “Còn không phải sao?”
Lúc này một người nhỏ gầy bước ra đón: “Thiếu gia.”
Túc Bạch gật đầu, người đàn ông gầy gò lập tức đi đến. Túc Bạch đưa Khúc Kha vào trong, trong kho hàng đặt không ít rương lớn lớn bé bé. Túc Bạch không quan tâm đến mấy rương này mà ấn vào cơ quan, hai người cùng đi đến kho hàng ngầm phía dưới.
Túc Bạch: “Nơi này là kho hàng ngầm loại nhỏ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Khúc Kha tò mò nhìn nhìn, bên này khoảng cách rất nhỏ, này đó cái rương bỏ vào tới, thế nhưng đều tràn đầy.
Khúc Kha mở mấy cái rương ra, quả nhiên phần lớn bên trong đều là vàng. Ánh vàng rực rỡ vô cùng lóa mắt khiến cho người ta không thể rời mắt được, thích đến mức không buông tay.
Khúc Kha: “Này đó đều của em hết á.”
Cô nhẹ nhàng vuốt ve mấy thỏi vàng, cảm giác mình có thể thuộc tuổi rồng mới đúng, nếu không sao lại kích động như vậy?
Cô nhìn qua vàng rồi mới đi đến cái rương nằm ở cuối cùng. Rương này không đựng vàng mà toàn đồ cổ, trang sức bằng ngọc, tất cả đều đặt chỉnh tề. Khúc Kha trầm mặc, mãi sau mới ngẩng đầu nhìn sang Túc Bạch, nói: “Đều là tài sản nhà bọn em.”
Túc Bạch nhẹ nhàng ôm bả vai cô, nói: “Nếu buồn hãy dựa vào vai anh.”
Khúc Kha: “Mấy thứ này đều do cha em giữ cả.”
Khúc Kha ngồi cạnh chiếc rương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha em rất thích cất giữ mấy món đồ này. Mỗi tội ông thường xuyên bị lừa nên mua phải không ít đồ giả. Chính thế nên mới là mẹ em thường xuyên không vui. Kể cả vậy thì ông vẫn cứ làm nhưng không biết mệt. Ông bà nội em lại khá chiều con, họ nói tiêu thì cứ tiêu đi, trong nhà không phải không có tiền, rồi gì mà có tiêu hai ba đời nhà chúng ta cũng không hết tiền. Không nghĩ tới đến cuối cùng chỉ còn có bằng này đồ.”