Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:27:29
Lượt xem: 49
Hai người lại náo loạn chốc lát, Khúc Kha cười lớn: “Ai ai ai, dừng một chút, anh vừa rồi trượtnhư vậy, trực tiếp nghiêng người một cái thật lợi hại.”
Túc Bạch: “Anh dạy cho em.”
Hai tròng mắt Khúc Kha phát sáng: “Có thể chứ?”
Túc Bạch: “Đương nhiên, tới đây.”
“Ai má ơi, đại ca à, anh nhẹ chút! Ừ, như thế!”
“Ngao ngao ngao!”
Túc Bạch yên lặng nhìn Khúc Kha, mãi sau tự đáy lòng nói: “Anh còn chưa dùng sức, em có thể đừng kêu thảm như vậy không?”
Anh nhỏ giọng lại: “Không biết còn tưởng rằng anh làm gì đó với em đấy.”
Khúc Kha một bộ hung dữ lắm lắm nhưng lại mang theo vài phần muốn làm nũng: “Anh rốt cuộc muốn dạy em không thế? Như nào mà nhiều chuyện vầy? Chẳng lẽ còn có thể có người hiểu lầm anh?”
Túc Bạch: “Vậy cũng phải.”
Anh tự giác biết mình vẫn rất quang minh lỗi lạc. Lại nói, mọi người cũng coi như hiểu biết nhau, không đến mức cảm thấy anh thế nào.
Túc Bạch: “Căn bản của em khá tốt, thân thể mềm dẻo, học võ sớm một chút nói không chừng còn đạt được thành tựu.”
Khúc Kha tò mò trợn to mắt hỏi: “Anh cảm thấy em có thể đạt được thành tựu gì?”
Túc Bạch: “Rất nhiều, rất rất nhiều.”
Khúc Kha lập tức hớn hở liền, Túc Bạch nói, rõ ràng không phải khen nhưng lại khiến người ta thích chí quá à. Rốt cuộc có cái gì so với ăn ngay nói thật khen càng làm người ta thoải mái đâu? Dĩ nhiên không có.
Khúc Kha: “Đến đê, thầy Túc, tiếp tục!”
Khúc Kha lúc này lại không gọi “Túc Bạch” mà dùng một câu thầy Túc, gọi mềm như bông, làm người ta cảm thấy trong lòng thật thoải mái.
“Thật ra anh đã sớm bắt đầu học võ từ lâu, mục đích để cường thân kiện thể. Lúc ấy khi anh vẫn còn ở Sơn Tây, cha anh là một người rất nghiêm túc… Sau này cha dượng của anh lại là người đọc sách nên không chú ý đến việc đó nữa, anh cũng buông thả không ít. Mãi đến sau này khi ra ngoài, người bên ngoài không để bọn anh vào mắt, Lúc ấy anh thường xuyên đánh nhau, đánh nhiều từ từ lên tay. Rèn luyện nhiều không bằng đánh một trận, hiệu quả tập luyện càng rõ.”
Khúc Kha gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng ta đây không phải đang đánh nhau?”
Túc Bạch: “……Ý anh là vậy sao?”
Khúc Kha chớp mắt, hài hước nói: “Anh không phải ý này?”
Túc Bạch cúi đầu nhìn cô, dưới ánh mặt trời sắc mặt Khúc Kha mềm mại trắng nõn như sữa tươi sáng sớm vừa mới mua, vừa trắng vừa mềm.
“Anh nhìn cái gì?”
Túc Bạch luyến tiếc dời mắt nói: “Em rất đẹp.”
Khúc Kha lập tức lộ ra ý tươi, giọng ngọt: “Em thấy anh cũng có chút ánh mắt đấy. Vậy giờ anh có muốn dạy em nữa không đây?”
Túc Bạch: “Tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-476.html.]
Túc Bạch quả nhiên nghiêm túc hơn, chẳng qua dù có nghiêm túc đấy nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm túc, chỉ kiên nhẫn hơn hẳn.
Khúc Kha phát hiện khi Túc Bạch chỉ điểm cho người ta luôn nói đến chỗ quan trọng, trong lúc nhất thời cô cũng nghiêm túc học tập. Khúc Kha nghiêm túc đấy nhưng lâu lâu vẫn muốn nói chuyện đùa giỡn với Túc Bạch một chút khiến cho sắc mặt anh hơi hồng hồng. Anh nhìn cô cứ như đang nhìn một học sinh không biết cố gắng.
Đương nhiên ánh mắt khiển trách qua rồi, anh lại ngẩng đầu cho cô một ánh mắt sâu xa.
Khúc Kha: “Ai nha, em nghĩ tuy em không thể lập tức đi tìm người đánh nhau nhưng chúng ta có thể giả bộ ra tay! Đến đây!”
Túc Bạch: “…… Em cũng thật khôn khéo.”
Khúc Kha ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên!”
Tuy rằng đoàn người khoảng cách không quá gần nhưng cũng không phải xa lắm.
Hai người không chịu chuyên tâm thả diều, Khúc Kha thi thoảng còn phát ra tiếng kêu làm Tiểu Bắc không nhịn được.
Khuôn mặt nhỏ của cu cậu khẩn trương, cu cậu lôi kéo mấy đứa bé cứ như ăn trộm lặng lẽ mò vào trong bụi cỏ rồi tiến lên phía trước. Mới đi được một chút đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu ngao ngao của Khúc Kha.
Tiểu Bắc lập tức nắm chặt nắm tay!
“Thầy Túc bắt nạt chị kìa!”
“Quá xấu rồi!”
“Thầy Túc sao lại có thể như vậy?”
Chuyện này nếu ở thời hiện đại, mấy đứa bé hơi lớn một chút có khả năng còn hiểu sai nhưng trong thời đại bây giờ lại khác. Kể cả mấy đứa nhỏ đã mười mấy tuổi nhưng mọi người đều không hiểu lầm.
Cả đám đều kiên định cho rằng Túc Bạch đang bắt nạt người.
Đám nhóc nhanh chóng đi thêm vài bước, trong lòng nghĩ nhiều người thế này chắc chắn có thể giáo dục được thầy Túc. Cả đám lần theo bụi cỏ đến chỗ hai người Khúc Kha, chỉ chớp mắt một cái đã thấy dây diều quấn quanh trên một chạc cây.
Túc Bạch: “Giờ đến lượt em tới công kích anh.”
Khúc Kha sờ sờ nắm tay, hét lên một tiếng coi như tự cổ vũ cho mình rồi giống như đầu tàu trực tiếp vọt tới trước mặt Túc Bạch, một quyển cứ thế hua qua.
Đoàn người Tiểu Đông Tiểu Bắc: “……”
Túc Bạch lắc mình một cái tránh thoát: “Em xem, lúc có người đánh chính diện vào em, điều trước tiên em phải làm nhất định là né tránh chứ không phải cố gắng đỡ đòn vì thể lực của em không đủ để chống lại. Nhưng em nhìn anh, trong thời gian né tránh ấy em cũng có thể ra quyền, chỗ này, chỗ này nữa, đây đều là những chỗ hiểm, em có thể công kích vào những vị trí này……”
Khúc Kha vẫy vẫy cánh tay: “Lại đến!”
Túc Bạch: “Tới!”
Khúc Kha: “Gào!”
Túc Bạch: “Em muốn dùng cách này? Vậy phải thế!”
Đoàn người Tiểu Đông Tiểu Bắc: “……”
Tiểu Đông đang muốn nói chuyện, Tiểu Bắc lôi kéo cậu, đám người vội yên lặng từ chỗ nào đến thì về chỗ đó.