Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:24:46
Lượt xem: 61
Mặc kệ trong ngõ ngoài ngõ truyền đến ồn ào huyên náo thế nào, mấy người Khúc Kha cũng không quan tâm mà đi lên núi.
Lúc này chỉ có Khúc Kha theo họ cùng đến, Tiểu Đông và Tiểu Bắc không đi cùng. Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Tiểu Đông và Tiểu Bắc.
Tựa như chuyện Tiểu Bảo không đến viếng mồ với bọn cô vậy.
Thẩm Hoài đi lên đến đỉnh núi, cả người bỗng trầm mặc hơn, lời nói cũng dần ít đi. Hắn yên tĩnh ngồi xổm một bên bật lửa hóa vàng.
Túc Bạch lại nắm lấy tay Khúc Kha nói: “Chị, em đã tìm được người em thích rồi. Em ấy tên là Khúc Kha, người vừa thông minh lại vừa đáng yêu. Sau này bọn em sẽ ở bên nhau cùng chăm sóc lẫn nhau. Chị không cần phải lo lắng cho em nữa. Sau này bọn em sẽ sống rất tốt. Chị nhìn em ấy đi, có phải rất đẹp không?”
Túc Bạch nghiêm túc: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, em đã thấy em ấy rất đẹp, so với nhiều người nhiều người còn đẹp hơn hẳn.”
Khúc Kha nhìn ảnh chụp trên bia mộ, tuy nói mắt thẩm mỹ của Thẩm Hoài không thay đổi, người hắn thích đều giống với mối tình đầu. Mối tình đầu kia cũng chính là mẹ cô.
Cho nên Khúc Kha cũng giống với mối tình đầu của Thẩm Hoài.
Dựa theo cốt truyện, người vợ năm đó Thẩm Hoài lấy về cũng vì nguyên nhân này. Cô vẫn cho rằng bản thân cùng với chị gái Túc Bạch có vài phần tương tự.
Bây giờ nhìn vào ảnh chụp, Khúc Kha mới phát hiện ra rằng cô với người trên ảnh chẳng có chút nào giống nhau.
Bọn cô đều có vài phần giống mẹ cô nhưng giữa hai người lại không giống nhau.
Vẻ ngoài không giống, kể cả khí chất cũng không giống.
“Chị anh nhìn thật dịu dàng.”
Chỉ nhìn ảnh chụp, Khúc Kha cũng có thể cảm nhận được sự uyển chuyển dịu dàng kia.
Túc Bạch gật đầu: “Chị anh là người vô cùng dịu dàng thiện lương, có điều từ Trong xương cốt vẫn rất kiên cường. Lúc trước anh sống vất vả ở nước ngoài đều phải dựa vào sức lực của chị ấy cùng với của hồi môn mẹ anh để lại mới đủ để anh đọc sách. Cho nên chị ấy là ngoài mềm trong cứng.”
Khúc Kha: “Em cũng ngoài mềm trong cứng đó.”
Túc Bạch lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải, em chỉ có bề ngoài nhu nhược còn tính cách lại không yếu đuối chút nào. Em dễ nói chuyện không phải vì em dễ tính mà do em lười so đo. Chứ nếu làm em không vui, chắc chắn em cũng chẳng cho ai thể hiện. Như vậy lại không giống với chị anh. Chị anh tính cách luôn ôn hòa uyển chuyển. Chị ấy mang theo tính tình của người phụ nữ truyền thống, còn em lại được giáo dục qua nên tính tình mang theo chút mạnh mẽ và hơi thở người phụ nữ thời đại mới.”
Khúc Kha nhướng mày, a một tiếng.
Túc Bạch hỏi: “Em có thể dập đầu với chị anh một cái không?”
Khúc Kha nhìn Túc Bạch, Túc Bạch khẩn trương nhìn lại cô, chị anh là người thân thiết nhất với anh, thậm chí còn vượt qua cả mẹ. Vì vậy anh muốn nhận được sự tán thành từ chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-468.html.]
“Có thể…không?”
Khúc Kha cười, gật đầu.
Túc Bạch: “Chị, bọn em sẽ hạnh phúc.”
Anh nắm tay Khúc Kha dập đầu.
Thẩm Hoài nhìn bọn cô, hắn nói: “Hai người có việc thì cứ làm đi, tôi muốn cùng chị cậu nói vài lời.”
Túc Bạch: “Được.”
Anh dắt tay Khúc Kha lui về phía sau vài bước rồi bật lửa đốt căn nhà vàng mã thật lớn kia.
Hai người đứng phía xa, Thẩm Hoài nắm tay Tiểu Bảo, không biết đứng trước mộ nói cái gì.
Khúc Kha không nhịn được hỏi: “Anh không trách chú ấy sao?”
Túc Bạch lắc đầu nói: “Kỳ thật… không trách.”
Khúc Kha nhướng mày.
Cô cho rằng Túc Bạch nhiều ít cũng có chút không hài lòng.
Túc Bạch: “Chị của anh không phải vì yêu anh ấy buồn bực mà chết, chị gả cho anh ấy cũng không phải tình yêu thực sự. Chẳng qua lúc ấy chị muốn rời khỏi căn nhà kia. Thẩm Hoài tựa như một cọng cỏ cứu mạng chị ấy mà thôi. Không có tình cảm, dĩ nhiên cũng chẳng có bi thương.”
Khúc Kha gật đầu, hai người nhìn thế được thiêu đốt hừng hực, Khúc Kha nói: “Chúng ta sáng mai đi?”
Túc Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Khúc Kha bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống đám người dưới tầng. Mang tiếng đứng ở tầng cao nhất nhưng tầng cao nhất bây giờ tối đa cũng chỉ đến tầng 6. Từ trên cao nhìn xuống, người nào có thị lực tốt một chút cũng có thể nhìn rõ ràng.
Khúc Kha đã đứng ở cửa sổ hơn một giờ, ngoại trừ một vài động tác nhỏ thì không làm gì khác.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đang sửa sang lại đồ đạc. Ngày mai bọn cô sẽ lên xe lửa chuyến buổi sáng. Buổi sáng dĩ nhiên không có thời gian để thu dọn nên bây giờ cần phải cẩn thận sửa sang lại một lượt. Có điều, hai người vẫn vừa thu dọn vừa tò mò nhìn Khúc Kha, không hiểu rốt cuộc cô đang xem cái gì bên ngoài.
“Chị, làm sao vậy?” Tiểu Bắc đi tới bên người Khúc Kha thấp giọng hỏi.
Khúc Kha lúc này rốt cuộc lấy lại tinh thần, cô nói: “Em qua gọi Túc Bạch cùng Thẩm Hoài đến đây.”
Tiểu Bắc lập tức lên tinh thần: “Vâng.”