Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 466

Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:24:09
Lượt xem: 57

Hắn nghĩ đến lời đồn đãi ngày hôm qua, rũ mắt xuống rồi nói: “Tôi nghe được một tin tức.”

Túc Bạch cùng Khúc Kha đồng loạt nhìn hắn.

Thẩm Hoài: “Nghe nói buổi tối hôm trước, nhà cũ Bạch gia gặp quỷ.” Hắn như có như không cười cười, nhìn hai người trước mặt: “Thấy bảo hiện trường đã c.h.ế.t năm người.”

Khúc Kha buông đũa, mở to hai mắt nhìn: “Ai nha, còn có chuyện như vậy à? Bây giờ trị an kém quá. Vậy giờ Bạch gia còn người ở không? Hay tất cả đều dọn đi hết rồi?”

Vẻ mặt Khúc Kha vô tội.

Vẻ mặt này khiến người ngoài phải tin tưởng, chỉ có Thẩm Hoài biết chi tiết những việc mà cô làm xác thật không thể tin được.

Hắn sâu xa nhìn Khúc Kha rồi lại quay đầu ngó Túc Bạch.

Túc Bạch phảng phất như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu ăn như gió bão.

Trời đất bao la, ăn cơm mới là quan trọng nhất.

Những chuyện khác đều là rác rưởi.

Anh nghiêm túc ăn bữa sáng, không thèm để ý những gì Thẩm Hoài nói.

Thẩm Hoài rũ mắt: “Nhà họ Bạch dĩ nhiên có người, Bạch phu nhân Khúc thị mang theo cả một đám người ở lại bên nhà cũ kia kìa. Có điều, nghe nói buổi tối hôm trước đã xảy ra chuyện.”

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Khúc Kha: “Bây giờ bên ngoài lan truyền đến ồn ào huyên náo, đường to ngõ nhỏ đều biết, chỗ kia còn tụ tập không ít người. Tôi thấy chỗ Bạch gia có thể còn náo nhiệt hơn nữa.”

Khúc Kha lộ ra gương mặt tò mò, kỹ thuật diễn nước chảy mây trôi: “Phải không? Mau nói một chút cho tôi biết, tôi cũng rất tò mò.”

Biểu tình này của cô lập tức khiến cho Thẩm Hoài hoài nghi không biết chuyện này có thực sự liên quan đến hai người này hay không.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt Thẩm Hoài đã biết, không phải.

Chắc chắn liên quan đến hai người này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-466.html.]

Hắn nhất định không thể dùng suy nghĩ bình thường để phỏng đoán Khúc Kha được.

Từ việc cô có thể chạy trốn khỏi nhà họ Bạch đã đủ biết người này căn bản không phải kẻ kém cỏi gì. Nếu cho rằng cô chỉ là một cô bé để đánh giá thì chắc chắn chỉ có tự tìm đường chết.

Chỉ có như vậy mà thôi.

Thẩm Hoài: “Chuyện phải nói từ chạng vạng ngày hôm trước. Nghe đâu thấy bảo chạng vạng ngày hôm trước bọn chúng bắt được một tên trộm heo. Cả đám ăn uống tiệc tùng vui vẻ, hơn nữa còn định làm thêm chuyến nữa. Mỗi tội sau khi ăn thịt heo xong, tất cả đều hôn mê. Ngay sau khi tỉnh lại chúng gặp được tiểu thư nhà họ Khúc - Khúc Tri Thiền.”

Nói tới đây, hắn nhìn về phía Khúc Kha, trong ánh mắt mang theo ý hài hước.

Khúc Kha: “Nha, có người giả mạo tôi sao?”

Thẩm Hoài: “Vậy nếu có người giả mạo cô thì nhất định là quỷ rồi. Nghe bọn chúng nói thì Khúc Tri Thiền là một ma nữ, căn bản đã chết, lần này trở về tìm Khúc thị báo thù. Cô ả vô cùng lợi hại, có thể bay đến bay đi, hơn nữa còn biết được bọn chúng đã làm gì, trên tay có bao nhiêu mạng người. Mấy người đó đều bị treo cổ chết. Cô nói sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Cô ả nói một chút cũng không sai, quả thật có mấy tên đã hại c.h.ế.t người khác. Những kẻ còn lại đều không có chuyện gì. Chỉ có mấy tên kia cứ thế bị treo cổ. rõ ràng không có ai chạm vào bọn chúng thế mà người lập tức bị kéo lên không trung. Cô nói xem, vậy có đáng sợ hay không?”

Khúc Kha: “Đáng sợ.”

Nghe người khác nói về chuyện mình làm còn rất hay đó.

Khúc Kha gấp không chờ nổi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Hoài: “……”

Thẩm Hoài ho khan một tiếng: “Sau đó lại tiếp tục hôn mê, thấy bảo chẳng biết gì cứ thế mà ngất đi, chờ đến khi bọn chúng tỉnh lại bên cạnh đã không còn bóng dáng năm tên bị g.i.ế.c kia nữa. Mà chỗ vốn dùng để nấu cơm bây giờ có một hình nhân và con heo bằng giấy vàng. Chẳng qua, con heo vàng kia đã rách nát, cứ như bị người ta m.ổ x.ẻ rồi ấy. Những người này không xác định được chuyện tối hôm qua nằm mơ hay thật nhưng chỉ cần nhìn thấy thứ này đã dọa đến mức hồn phi phách tán. Có một kẻ lớn gan đến chạm vào người giấy kia. Kết quả thì sao? Trước mắt bao nhiêu người, người dưới kia cứ thế tự bốc cháy. Cả người giấy và heo giấy biến mất gần như không còn chút nào.”

Thẩm Hoài kể đến đây, cảm khái: “Tôi nghĩ phàm là người gặp phải chuyện như vậy đều bị dọa điên mất.”

Khúc Kha gật đầu: “Đúng đó, đúng đó.”

Nhìn biểu tình của cô rõ ràng hứng thú bừng bừng, căn bản không sợ hãi.

“Sau đó? Còn có sau đó không?”

Thẩm Hoài: “Đương nhiên có sau đó rồi. Những tên này vội vàng chạy trốn, mỗi tội chưa kịp chạy ra khỏi cửa đã bị tiêu chảy không nhịn nổi. Bên ngoài bây giờ đều lan truyền nói rằng bọn chúng ăn không phải là thịt heo thật mà là con heo giấy kia. Thế nên cơ thể không chịu nổi bị tiêu chảy. Ai cũng bị, chỗ đi vệ sinh lại không nhiều nên bọn chúng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ giải quyết. Trong đó có một kẻ chạy tới bên Tây viện. Kết quả thì sao? Lại phát hiện ra chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Năm kẻ c.h.ế.t mà biến mất kia không ngờ lại nằm trong kho hàng ở Tây viện. Mà kho hàng này không duyên không cớ lại xuất hiện mấy cái hố sâu đến 1 m. Cả năm người kia đều nằm trong đó. Người đã tắt thở, bên trên còn có thêm một ít đất. Chỉ một chuyện như vậy cũng đủ để khiến bọn chúng sợ đến phát điên, hơn 30 người gần như trong nháy mắt đã tan rã, cả đám vội vội vàng vàng chạy trốn. Chỉ trong thời gian ngắn mà truyện quỷ đòi mạng nhà họ Bạch đã đồn đãi đến mức trong phố ngoài hẻm đâu đâu cũng nghe thấy.”

Loại chuyện ma thế này thật huyền diệu khó lòng giải thích, càng nghĩ càng thấy ớn.

Loading...