Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:07:07
Lượt xem: 49
Anh nói: “Anh sang phòng cách vách, em ở một mình cũng không sao đâu.”
Khúc Kha dòm bộ dáng cẩn thận của anh, nhẹ nhàng gật gật đầu, Túc Bạch: “Vậy anh…… đi nhé?”
Khúc Kha: “Ừ.”
Túc Bạch nhẹ giọng cười, nói: “Anh thật sự đi đấy?”
Khúc Kha nghịch ngợm đá anh một cái nhẹ hều, nói: “Đi đi, mau đi ngủ.”
Túc Bạch nhẹ giọng cười, ừ một tiếng.
Lời nói như thế nhưng anh lại không động, Khúc Kha đẩy anh một phen, giục: “Còn không đi? Chờ ăn cơm sáng à?”
Túc Bạch đột nhiên cúi đầu nhanh chóng chạm nhẹ vào trên trán Khúc Kha một cái rồi rời đi. Thậm chí anh còn giống như bị chó đuổi mà chạy vội ra ngoài, động tác tựa như một cơn gió. Đợi đến khi Khúc Kha phản ứng lại thì Túc Bạch đã không còn bóng dáng.
Cô hơi trầm mặc rồi chậm rãi bật cười, ý cười cả ngày càng mở rộng đến giấu cũng không giấu nổi.
Mà lúc này Túc Bạch đang đứng ở cửa không nhúc nhích, bàn tay anh để lại vị trí trái tim mình, anh cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Anh tỳ người vào cửa tựa như một bức tượng điêu khắc.
Một lúc lâu sau, phảng phất cứ như đã qua cả một thế kỷ, anh mới chậm rãi ổn định tâm tình rồi lập tức khoa chân múa tay ngay hành lang, vui vẻ tới mức xoay vòng vòng…
Thẩm Hoài đã kinh doanh ở Phụng Thiên mười mấy năm. Dù hắn đã rời khỏi nhưng thời gian cũng chưa lâu lắm. Hơn nữa bản thân hắn cũng không phải người không có năng lực nên mọi người vẫn đối xử với hắn vô cùng nhiệt tình. Lần này trở về hiển nhiên không thể thiếu được việc tụ tập một phen.
Dù cho bây giờ mới là ngày đầu tiên trở lại hắn cũng phải uống đến tận nửa đêm mới có thể về. Hắn hơi lảo đảo, bí thư đỡ lấy hắn, thật ra vẫn còn tốt vì chưa thất thố.
“Giờ này quả nhiên mọi người đều ngủ rồi.” Ngay cả đường lớn dưới tầng cũng chỉ còn hai ngọn đèn dự phòng, tất cả đền khác đều đã tắt đi. Nơi nơi chốn chốn đều lộ ra một sự yên tĩnh khó có được.
Bí thư: “Chắc vậy, ngày thường vào khoảng thời gian này chúng ta cũng đã nghỉ ngơi rồi, chẳng mấy ai xã giao muộn như vậy cả.”
Thẩm Hoài gật đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương: “Hôm nay tôi quả thật uống có hơi nhiều, đã lâu chưa say đến mức này ……”
Bí thư: “Tửu lượng của ngài vẫn khá.”
Đinh linh, tiếng thang máy phát ra, Thẩm Hoài và bí thư cùng bước ra khỏi thang máy.
Chỉ là trăm triệu lần cũng không ngờ tới.
Kinh hách có thể đến một cách đột nhiên mà không kịp phòng bị như vậy.
Hai người vừa mới ra khỏi thang máy đã bị một người từ hành lang đi đến dọa làm lảo đảo một cái.
Thẩm Hoài và bí thư cùng nhòm qua thì thấy Túc Bạch đang nhảy điệu ngớ ngẩn gì đó ở hành lang chẳng khác gì một con khỉ lớn. Thẩm Hoài thình lình bị mất đà nên ầm một cái ngã ngồi trên mặt đất. Thành thử ra bí thư đang đỡ hắn cũng rầm một cái ngã ngay bên cạnh.
Lần này thì hoàn toàn tỉnh rượu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-450.html.]
Hai người ngồi dưới đất cùng nhìn Túc Bạch đang nổi điên nổi dại.
Trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Hoài dụi dụi mắt xác định bản thân không nhìn nhầm mới lầm bà lầm bầm tựa như hỏi tựa như xác định lại: “Tôi không nhìn lầm chứ? Đây là Túc Bạch hở?”
Bí thư yên lặng gật đầu, cả người dại ra trả lời: “Là Túc tiên sinh, không sai.”
Túc Bạch nghe thấy động tĩnh của hai người nên quay đầu lại nhìn. Anh nhướng mày hỏi: “Hai người đây là uống bao nhiêu vậy? Còn bò về hả?”
Thẩm Hoài: Móa mi!
Hắn giờ mới hơi phản ứng lại, thầm nghĩ: Nếu không phải nhà mi ở chỗ này nhảy điên nhảy loạn thì ông đây lại bị dọa thành như thế này sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, đang muốn nói gì thì thấy Túc Bạch có vẻ rất vui sướng, bước chân còn như tiếp tục nhảy nhót, trực tiếp lấy ra chìa khóa rồi bước vào phòng.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy Túc Bạch khoái chí đến mức làm mọi thứ cùng tay cùng chân.
Thẩm Hoài: “……”
Bí thư: “……”
Túc Bạch nổi điên à?
Mộng du?
Hay bệnh tâm thần?
Thẩm Hoài máy móc quay đầu, hỏi: “Túc Bạch… vừa rồi có phải hay không bị ma nhập?”
Bí thư lúc này cũng đã hoàn hồn, rất khẳng định mà gật đầu.
Bí thư của Thẩm Hoài là người đi theo Thẩm Hoài sớm nhất, cùng hắn dốc sức làm việc. Thẩm Hoài trải qua những việc gì thì chú ta cũng trải qua từng ấy chuyện. Tuy bề ngoài gọi là bí thư hay trợ lý nhưng quan hệ của hai người lại khá tốt, có thể coi như bạn bè thân thuộc của nhau.
Rốt cuộc loại người như Thẩm Hoài không dễ dàng kết giao bạn bè.
Có lẽ có người nói bạn bè của hắn rất nhiều, bạn khắp thiên hạ nhưng trong lòng Thẩm Hoài lại trực tiếp định nghĩa những người đó với danh xưng "bạn kinh doanh" chứ không phải bạn bè thực sự.
Tuy nhiên vị bí thư này của hắn lại là bạn bè thật.
Thời gian hai người làm việc với nhau rất dài nên cũng hiểu biết lẫn nhau. Cho nên gia thế của Thẩm Hoài ra sao, vị bí thư này đều nắm trong lòng bàn tay.
Kể cả cậu em vợ Túc Bạch của Thẩm Hoài, chú cũng rất quen thuộc. À không, có lẽ không thể nói là quen thuộc nhưng cũng đã biết nhau mười mấy năm. Về cơ bản chú ta hiểu rõ cá tính của Túc Bạch.
Chú ta thề, mười mấy năm quen biết Túc Bạch đến giờ chú ta chưa bao giờ gặp một Túc Bạch điên khùng như này.