Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:35:06
Lượt xem: 60
Cô duỗi tay đặt hờ trên đầu Túc Bạch, ngay sau đó lập tức rụt lại, Túc Bạch giữ c.h.ặ.t t.a.y cô. Khúc Kha lắc lư một chút, thiếu chút nữa đánh vào mặt anh.
Hai người lại dựa vào nhau gần hơn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không biết được tại sao cô đột nhiên nhớ đến vài bộ phim truyền hình, rồi cả một ít phim điện ảnh nữa. Những trường hợp gần như đụng phải nhau như vậy đều không cẩn thận chạm miệng nhau, cứ giống như một lời nguyền vậy.
Tầm mắt của cô dừng trên môi Túc Bạch. Môi anh hơi hồng hồng, không biết có phải do vừa ăn xong không hay vì lý do nào khác…
Khúc Kha nghĩ lung tung, trước kia cô không chú ý đến môi anh như thế nào. Thật ra bây giờ nhìn lại mới thấy anh không giống nam chính trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình --- không có đôi môi mỏng.
Đến mặt anh cũng không phù hợp với thẩm mỹ của nam chính ngôn tình. Nam chủ trong tiểu thuyết ngôn tình đúng là điều anh tuấn nhưng phải là kiểu người nhìn vào gì mà thanh lãnh như ngọc hoặc diện mạo trẻ tuổi này nọ. Người như Túc Bạch, lúc vừa mới gặp mặt đã cho người khác cảm thấy anh nhiều tuổi hơn so với thực tế. Bây giờ nhìn lại thì không rõ như vậy nữa.
Dĩ nhiên anh cũng đẹp trai kiểu thành thục, loại người mà tuổi còn nhỏ đã khiến người ta không cảm thấy trẻ tuổi mà so với thực tế trưởng thành hơn đôi chút. Thế nhưng khi đã bước qua tuổi 30 thì người ta sẽ không có cảm giác này nữa, nói không chừng còn thấy người này rất trẻ tuổi. Thậm chí bước qua tuổi 40 cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Ấy là bởi có một số người sự biến hóa về diện mạo bên ngoài rất nhỏ.
Dù như thế thì loại hình như vậy cũng không phù hợp với thẩm mỹ nam chính. Bất kể đó là nam chính nào, nam chính trong kịch đi chăng nữa cũng không phải phong cách này.
Đương nhiên cô cũng không phải nữ chính gì cả, nữ chính không phải loại người như cô. Cho nên bọn cô kể cả có va chạm thì cũng không miệng đối miệng được.
Đó là bởi cô không có vận mệnh của nam nữ chính.
Khúc Kha hơi nuốt nước miếng. Túc Bạch đột nhiên siết chặt cánh tay cô, Khúc Kha không dám nhúc nhích, mở to mắt nhìn anh, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Túc Bạch lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Khúc Kha bật cười, cô duỗi tay b.ắ.n vào trán anh một cái nhẹ hều: “Nếu không biết thì buông tay đi.”
Túc Bạch ừ một tiếng, cực nghe lời.
Chẳng qua, biểu tình hai người đều có chút là lạ, nói sao cũng thấy không ổn.
Khúc Kha đột nhiên liền đứng dậy: “Em đi đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-424.html.]
Cũng không biết nghĩ đến cái gì mà đến đĩa thức ăn cô cũng bỏ lại, vội vàng chạy đi. Lần này Túc Bạch không tóm lấy Khúc Kha nữa. Anh nhắm mắt lại, phảng phất như quay về giây phút vừa rồi, vừa rồi cô dựa vào anh thật gần, thật gần.
Anh như có thể cảm thấy hô hấp của cô, hô hấp của cô dồn dập.
Hô hấp dồn dập như vậy chắc chắn rất khẩn trương.
Túc Bạch cúi đầu ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chiếc đĩa, mãi sau anh vẫn cứng đờ như một bức tượng điêu khắc.
Không biết có phải do khúc nhạc đệm nho nhỏ này mang theo đôi chút mập mờ khiến lòng người khó giải thích hay không mà đã nhiều ngày Khúc Kha không tới gần Túc Bạch nữa. Có điều gọi là mấy ngày cũng không được bao nhiêu. Dù sao bọn cô cũng phải cùng nhau đến Phụng Thiên.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều xin nghỉ học, ngoại trừ ba chị em cô còn có thêm mấy người phía Túc Bạch.
Bên họ nhiều người hơn một ít, có Thẩm Hoài, Tiểu Bảo, Túc Bạch, lại thêm năm người đi theo nữa. Trong đó có một người là trợ lý của Thẩm Hoài. Khúc Kha đã gặp qua người này một lần, cũng là người khôn khéo. Bốn người còn lại thoạt nhìn cũng là kẻ xuất chúng, chỉ cần nhìn lướt qua đã đoán ra họ đều biết võ.
Khúc Kha đi theo Tiểu Đông và Tiểu Bắc tập luyện, dù cô không thể tự xưng mình giỏi đến đâu nhưng nhiều ít cũng không đến nỗi gà mờ chẳng biết chút gì. Xíu xiu cảm giác này cô vẫn phải có.
Một hàng 11 người bọn cô lên xe lửa chạm Thượng Hải. Lúc đến trạm dừng, thời gian nghỉ hơi dài, nghe đi ngoài có tiếng rao 'bán báo, bán báo đây', Khúc Kha ngó ra ngoài cửa sổ gọi: “Nhóc ơi, bên này.”
Cô lấy tiền lẻ ra: “Mỗi loại báo nhóc có đều lấy cho chị một phần.”
Lúc này không có di động g.i.ế.c thời gian, Khúc Kha chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đọc báo.
Cô mua được hai tờ báo, lại nói: “Nhóc hỏi người khác một chút xem còn báo khác không nhé.”
Cậu nhóc còn chưa trả lời đã vèo một cái chạy mất. Những đứa bé bán báo ở ga tàu hỏa luôn có chút khôn lỏi, xe lửa lúc nào cũng có thể rời đi nên một chút cũng không thể chậm trễ được. Chỉ khoảng 1-2 phút sau, cậu nhóc đã chạy nhanh trở lại: “Chỗ này còn có 8 tờ.”
Chủng loại báo quả thực nhiều.
Khúc Kha trả tiền dứt khoát: “Không cần trả lại.”
Cậu nhóc hưng phấn: “Cảm ơn tiểu thư.”
Khúc Kha mỉm cười: “Không cần khách khí.”