Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 422

Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:32:49
Lượt xem: 53

“Em thật ra không lo lắng không tìm được đồ, chỉ đang băn khoăn rằng nếu tìm được kho báu của nhà họ Bạch rồi, có người giúp em lấy ra thì phải mang về như thế nào, mang về rồi thì giấu ở đâu?” Khúc Kha cực nghiêm túc: “Anh không biết chứ, có tiền đôi khi cũng rất vất vả.”

Túc Bạch nhìn Khúc Kha, biểu cảm không có chút biến hóa nào.

Nếu không phải biết trước mặt có một người sống sờ sờ thì có cô còn cho rằng anh là bức tượng điêu khắc.

Cô duỗi tay chọc chọc vào bả vai Túc Bạch, Túc Bạch tự nhiên hắt hơi một cái. Khúc Kha lúc này mới chú ý đến chiếc áo sơ mi mà anh mặc chẳng dày dặn gì. Cô nói: “Anh xem em nè, tối rồi mà còn lôi kéo anh đứng trong sân nói chuyện này để làm gì không biết. Mặc kệ chuyện gì thì ngày mai rồi nói tiếp, đi, về thôi.”

Thời tiết tháng tư, tháng năm mà một chút ấm áp cũng không có.

Đêm khuya, lạnh lẽo đến mức ngón chân cũng tê dại.

Khúc Kha đẩy Túc Bạch cùng nhau về nhà, Túc Bạch đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Khi nào sinh nhật em?”

Khúc Kha: “A?”

Cô kinh ngạc nhìn Túc Bạch, Túc Bạch cũng không có chờ cô trả lờiđã hỏi: “Có phải mùa hè hay không?”

Khúc Kha kinh ngạc nhìn anh, mãi sau mới lắp bắp: “Anh anh anh… sao anh biết?” Rất nhanh lại nói: “Anh chú ý khi bọn em mua bánh kem à?”

Đời trước cô là trẻ mồ côi, nào có biết ngày sinh nhật của mình bao nhiêu đâu. Còn sinh nhật của Khúc Tri Thiền là đầu tháng 6, không biết có phải trùng hợp hay không mà đúng ngày 1 tháng 6 - Tết thiếu nhi.

Khúc Kha bởi vì đời trước đã không được hưởng thụ biết bao nhiêu ngày sinh nhật nên từ khi tới đây cứ mỗi lần sinh nhật lại cố gắng tổ chức nghiêm túc, cẩn thận. Sinh nhật cô không chỉ muốn trải qua tốt mà còn phải có cảm giác nghi thức.

Sinh nhật anh trai, em trai cô cũng như vậy.

Túc Bạch: “Không phải, anh đoán.”

Khúc Kha nhướng mày, không mấy tin tin lời Túc Bạch nói.

Túc Bạch nói: “Tính cách của em thật ấm áp, giống như người sinh ra trong mùa hè vậy.”

Đôi mắt Khúc Kha lập tức tròn xoe trừng lớn, cô nhìn Túc Bạch, nói lắp: “Anh anh anh… anh nói gì?”

Một lúc sau, cô chân thành cảm khái: “Túc Bạch, con người này, anh thật biết cách khen người khác” Cô cong khóe miệng, hớn hở nói: “Coi như anh có ánh mắt, em quyết định sẽ dệt thêm cho anh một chiếc áo lông làm phần thưởng.”

Túc Bạch: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-422.html.]

Tuy không biết sao đột nhiên cô lại thay đổi quyết định nhưng tự nhiên có người tặng quà, người kia còn là mình, Túc Bạch hứng khởi hẳn lên. Anh nói: “Anh về đây, nhớ áo lông của anh đấy.”

Khúc Kha tay nhỏ vung lên, dũng cảm: “Tùy anh!” Cô lập lời thề son sắt: “Em sẽ không quỵt nợ!”

Rất lâu rất lâu sau này Túc Bạch mới nhớ đến câu nói đầy chí khí của Khúc Kha ngày hôm nay, rồi lại nhìn chiếc khăn quàng cổ duy nhất đang quấn lấy của mình, anh chỉ có thể yên lặng hiểu rõ, phụ nữ ấy à, chỉ nên nghe một chút thôi, không cần tin quá.

Cô đẩy Túc Bạch, nói: “Mau về đi.”

Đêm hôm khuya khoắt, còn rất lạnh nữa.

Xét thấy bọn cô nói chuyện còn chưa xong, ngày hôm sau, mới sáng sớm Khúc Kha đã gõ cửa nhà Túc Bạch, Túc Bạch vẫn còn đang buồn ngủ, nói: “Em hình như còn rất có tinh thần.”

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được mà buổi sáng cũng vẫn còn có sức để qua nhà khác, thật là một người dư thừa sức lực.

Khúc Kha bưng chiếc đĩa lên ngang mặt: “Em qua đây mang bữa sáng cho anh này.”

Lam tiểu thư sẽ chuẩn bị bữa sáng coi như phí dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha “, bọn cô mỗi buổi sáng đều có sẵn đồ ăn.

Túc Bạch gật đầu nhìn nhìn, khẳng định nói: “Đây không phải nhà Lam tiểu thư đưa xuống.”

Khúc Kha: “Đúng vậy, là em làm đấy, em đã nói với chị ấy buổi sáng hôm nay không cần mang đồ ăn sáng cho nhà em. Nhờ người khác giúp thì phải có thái độ của người nhờ vả mới được.”

Túc Bạch mỉm cười: “Vào đi.” Anh lại nhìn thoáng qua đĩa: “Bằng này chắc không đủ ăn.”

Khúc Kha: “Nhà em còn, em lấy thêm sau.”

Túc Bạch: “Vậy em ngồi đi.”

Anh lập tức đi vào rửa mặt. Khúc Kha nghĩ thời gian rửa mặt của cánh đàn ông quả thực nhanh như gió lốc. Không biết anh có rửa sạch hay không nhỉ? Thôi, chuyện ấy không liên quan đến cô. Hai người ngồi gần nhau, Khúc Kha: “Nếm thử xem sao.”

Túc Bạch nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Em làm sandwich?”

Khúc Kha: “Đúng đó.”

Trứng màu hoàng kim bọc lấy bánh mì cắt lát mềm mại, bên trong còn phối với đủ loại nhân gồm trứng gà chiên, chân giò hun khói cắt lát, rau xà lách và cà chua tươi ngon. Phần nhân đầy đặn, ăn bao no. Túc Bạch cúi đầu nếm thử một miếng, đôi mắt lập tức phát sáng, anh giơ ngón tay cái lên, khen: “Ăn ngon.”

Khúc Kha nhấp nhấp miệng, Túc Bạch chân thành: “Ăn siêu ngon.”

Khúc Kha cười tủm tỉm, vui vẻ: “Vậy còn không nhìn xem tay nghề của ai, em cực kỳ giỏi đấy! Làm cái gì mà không tốt chứ?”

Loading...