Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:30:53
Lượt xem: 72

“Cô nói xem, đây thì gọi gì là người thân? Chiếm gia sản nhà người ta lại còn định hại người.”

Lam tiểu thư: “Chị đương nhiên không biết nhiều về mấy chuyện này rồi. Như tôi đây này, giờ tôi mà về quê, kể cả có đứa con trai Tiểu Thạch Đầu đi chăng nữa cũng chưa chắc đã giữ được chút ít gia sản của mình. Nếu không phải có đứa con trai Tiểu Thạch Đầu này, tôi không bị người ta tìm cách hãm hại cho c.h.ế.t mới là lạ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó dù tôi không làm diễn viên nữa cũng không bán phòng ở mà về quê. Bởi tôi biết tôi có về quê thì những chú bác anh em họ đó đều chiếm hết tiền của của tôi. Lấy hết gia sản còn chưa tính đâu, không chừng còn bán tôi đi đâu đó ấy chứ. Càng mấy vùng xa xôi càng có suy nghĩ chỉ để đàn ông làm chủ gia đình.”

Chị xua xua tay nói: “Chị không hiểu đâu.”

Bà Bàng cho chị một ánh mắt: “Sao tôi lại không hiểu? Tôi cũng không phải sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải. Nhà tôi ở một huyện thành nhỏ gần đây cũng đã xuất hiện không ít chuyện như thế này rồi. Nhà tôi có cậu em trai đấy thôi, tôi với em trai chênh lệch nhau khá nhiều tuổi. Năm đó nếu không phải sinh được thằng bé ra thì mẹ tôi còn chịu không ít khổ sở đâu. Mất công có khi được lợi cho kẻ khác.”

Không phải cứ mấy thành phố lớn thì không xuất hiện những việc như thế này, truyện giống nhau luôn xảy ra ở khắp mọi nơi. Chẳng qua thành phố lớn có nhiều người ngoại lai, dân bản xứ ít hơn. Đa phần đều là người tha hương tới kiếm ăn nên cũng bất chấp nhiều chuyện như thế. Những chỗ xa xôi, địa phương hẻo lánh, xung quanh đều là họ hàng thân thích, ngược lại càng thêm cố chấp, cổ hủ.

Hai người đều thở dài một tiếng: “Không dễ dàng mà.”

Phụ nữ mà, nhiều ít vẫn có chuyện buồn phiền.

Mẹ Hứa nhìn hai người đều phiền muộn, trợn trắng mắt: “Hai người còn có thời gian để mà xuân buồn thu thương cơ đấy. Hai người nếu cảm thấy mỗi ngày trôi qua khổ sở thì bọn tôi không có con cái, chẳng phải sẽ càng thảm hại hơn à? Làm người thì phải biết đủ đi, cuộc sống phải hướng về phía trước thì mới tốt đẹp được. Cả ngày cứ nghĩ mấy chuyện không vui này, chỉ tra tấn tinh thần bản thân, vậy chẳng ra làm sao cả.”

Hai người Lam tiểu thư sửng sốt, bật cười: “Lời này quả thực có lý.”

Mẹ Hứa vẻ mặt đầy trí tuệ, nghiêm túc nói: “Chuyện của Tiểu Cao cũng nói cho chúng ta biết một đạo lý. Đó chính là dù khi nào, dù thế nào cũng phải có chút bản lĩnh. Nếu không phải Tiểu Cao có bản lĩnh thì mấy đứa bé sao có thể trải qua những ngày tốt đẹp như bây giờ? Họ có thể sống cuộc sống dễ chịu là bởi trước đây học tập nhiều, học tập tốt. Vì thế tốt nhất nên cho mấy đứa nhỏ học nhiều một ít, đây chính là đầu tư! Đầu tư cho tương lai!”

Mấy người Lam tiểu thư bà Bàng sôi nổi gật đầu: “Đúng!”

Khúc Kha cũng không biết bản thân đã thành một tấm gương……

Khúc Kha thương lượng một chút với Tiểu Đông và Tiểu Bắc. Cuối cùng cả ba nhất trí quyết định cùng đi một chuyến với mấy người Túc Bạch. Bọn cô rời nhà đã nhiều năm như vậy cũng nên trở về xem sao. Nếu đã quyết định, Khúc Kha cũng không muốn chần chừ thêm nữa, lập tức chuẩn bị đồ đạc.

Tiểu Đông và Tiểu Bắc thì xin nghỉ học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-420.html.]

Nói đến về quê, Khúc Kha không khỏi nghĩ đến Khúc thị và số vàng bị Bạch lão gia giấu đi.

Lần này trở về, cô cũng muốn xử lý luôn một thể.

Thế nhưng cô phải làm thế nào bây giờ?

Chỗ Khúc thị, Khúc Kha không cần quá nhọc lòng. Ngược lại, cô biết Bạch lão gia giấu vàng ở đâu nhưng không dễ dọn đi. Nghĩ cũng biết những người nhìn chằm chằm vào Bạch gia chẳng ít. Người trong tay cô lại không đủ, kể cả có muốn đến Bạch gia lấy đồ cũng không dễ.

Khúc Kha chẳng thấy việc đi Bạch gia đào vàng có gì không ổn. Bạch gia lấy của nhà bọn cô biết bao nhiêu tài sản, bây giờ chẳng qua vật về chủ cũ mà thôi.

Đêm hôm khuya khoắt, Khúc Kha có chút không ngủ được, cô gãi gãi đầu rồi ngồi dậy.

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cô khoác thêm áo rồi đi ra ngoài phòng khách.

Khúc Kha pha cho mình một ly sữa bò, bưng ly sữa bước ra ngoài, đi bộ trong sân.

“Tiểu Kha.”

Khúc Kha quay đầu lại: “Sao anh chưa ngủ?”

Túc Bạch mặc áo sơ mi trắng, tóc có hơi hỗn độn.

Túc Bạch: “Anh đang sửa sang lại chút tài liệu, nghe được tiếng mở cửa.” Anh nhìn Khúc Kha, hỏi: “Sao em cũng chưa ngủ? Lo lắng à?”

Khúc Kha lắc đầu, nhe răng cười: “Em đi cùng mọi người thì có cái gì mà phải lo lắng?” Cô nhẹ giọng: “Em chỉ đang nghĩ, có một số việc nên xử lý như thế nào thôi.”

Túc Bạch như có như không cười cười, nói: “Thật ra có cái gì mà phải xử lý? rất nhiều chuyện tóm lại không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Muốn xử lý thế nào đều có thể, chủ yếu phải xem ý định của em ra sao. Có lẽ em muốn nhờ anh giúp đỡ gì đó, khi ấy cứ việc nói ra.”

Túc Bạch người này, nói chuyện trước nay luôn thẳng thắn như vậy.

Loading...