Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 419
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:30:38
Lượt xem: 65
Cô nói: “Cháu muốn đẩy nhanh thời gian dệt áo lông, tranh thủ trước khi mùa thu lạnh xuống dệt xong. Cháu còn đồng ý tặng cho Túc Bạch một chiếc khăn quàng cổ rồi.”
Mấy người Lam tiểu thư trao đổi ánh mắt với nhau một cái, bà Bàng không nhịn được bèn nói: “Cháu còn dệt khăn cho cậu ta?”
Khúc Kha cười tủm tỉm, yêu kiều nói: “Đúng vậy, cháu thấy anh ấy có vẻ rất hâm mộ. Là bạn tốt dĩ nhiên em phải giúp đỡ rồi. Ái chà chà, cháu đúng là người tốt, siêu tốt ấy chứ.”
Lam tiểu thư & bà Bàng: “……”
Khúc Kha: “Đến nào, chúng ta tiếp tục.”
Ý chí chiến đấu của Khúc Kha bốc cháy hừng hực, thành ra cô làm càng ngày càng nhanh.
Rốt cuộc, ai bảo trong lòng có việc làm gì.
Lam tiểu thư thấy cô cúi đầu, không nhịn được mà hỏi: “Em không có việc gì chứ?”
Khúc Kha: “Làm sao cơ ạ?”
Lam tiểu thư chỉ chỉ áo lông trên tay cô: “Em dệt sai một hàng rồi này.”
Khúc Kha cúi đầu nhìn thoáng qua, a một tiếng, vội vàng sửa chữa, cô than: “Thật là.”
Lam tiểu thư: “Không vội được, Túc Bạch tìm em, không phải có chuyện gì chứ?”
Chị vốn không định hỏi nhưng thấy Khúc Kha có chút khác thường, rốt cuộc vẫn không yên tâm nên mới lên tiếng.
Khúc Kha cũng không giấu, cô nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Mấy ngày nữa đám người Túc Bạch sẽ phải về nhà viếng mồ mả cho chị anh ấy, hỏi em có muốn tiện đường đi với nhau không.” Cô gãi gãi đầu: “Bọn em cũng đã nhiều năm không về quê viếng mồ mả cho cha mẹ rồi.”
Khúc Kha từ trước đến nay không đề cập đến chuyện nhà mình, bây giờ đột nhiên nhắc đến làm Lam tiểu thư thấy rất kinh ngạc. Bọn chị đoán ra nhà Khúc Kha không có trưởng bối nữa, giờ lại nghe cô bé nói như vậy chỉ có thể đáp: “Em cũng thật không dễ dàng.”
Khúc Kha gật đầu: “Em cũng không phải bị ép không dễ dàng sao? Năm đó điều kiện nhà em cũng được coi như khá giả, cuối cùng phụ huynh trong nhà ngoài ý muốn qua đời. Thân thích nhà em thấy ba anh em bọn em tuổi còn nhỏ, tìm cách đoạt hết tài sản đi, lại còn muốn hại bọn em. Bọn em phải thật vất vả mới thoát ra được.” Cô thở dài một tiếng, nói: “Nghĩ vậy chút cũng thấy khó chịu.”
Lam tiểu thư cầm tay cô: “Mấy người lòng muông dạ thú đó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-419.html.]
Khúc Kha nghiêm túc gật đầu: “Vâng.” Cô nói: “Lúc đó thật sự vì bọn em phải cố gắng đi cho nhanh, bằng không chỉ sợ đã rơi vào kết cục mất đi tính mạng. Nếu lần này trở về thì cũng không biết có gặp phải những kẻ đó không. Lòng em vẫn luôn có chút lo lắng.”
Khúc Kha tuy nói ra nhưng cũng đã trải qua tính toán cẩn thận.
Có điều những việc này chẳng được xem như chuyện khó lường gì. Kể cả cô không nói thì người ta cũng đoán ra, mà còn có thể đoán đúng đến 7 8 phần.
Bây giờ cô nói chẳng qua chỉ là chứng thực mà thôi.
Lam tiểu thư: “Đám người tâm địa đen tối, xấu xa đê tiện kia nhất định sẽ gặp báo ứng. Em cũng đừng quá sợ hãi. Bọn em lần này nếu như đi cùng với Túc Bạch và những người khác thì cũng sẽ được giúp đỡ, chắc không có việc gì đâu.”
Khúc Kha gật đầu: “Vâng, cái này em biết, thật ra em vẫn còn có chút do dự, chờ cùng Tiểu Đông Tiểu Bắc thương lượng một chút đã.”
Cô không phải sợ Khúc thị gì cả, tình trạng bây giờ cô một chút cũng không sợ. Không nói đến chuyện bà ta có thể nhận ra bọn cô hay không, dù có nhận ra thì thế nào? Cô hoàn toàn có thể cáo mượn oai hùm.
Hơn nữa trong tay cô còn có vũ khí đấy.
Nói một câu không dễ nghe, cô hoàn toàn có thể đùa c.h.ế.t Khúc thị chứ chẳng chơi.
Nguyên nhân khiến cô có chút chần chờ là bởi tình cảm thực sự. Đời trước cô không có cha mẹ, dĩ nhiên không được cảm nhận tình yêu của cha mẹ như thế nào. Đời này khi xuyên qua lại là một cục diện rối rắm. Đúng là trong trí nhớ cô cảm nhận được cha mẹ mình tốt ra sao, tốt như thế nào, khiến cô dường như thấy mình trở thành Khúc Tri Thiền chân chính.
Biết thì biết đấy, suy đoán có suy đoán, nhưng trong lòng Khúc Kha vẫn có đôi chút nhút nhát, sợ sệt.
Cô nghĩ nghĩ, thu dọn đồ đạc rồi nói: “Em cứ vẫn không thể yên tâm được, em không dệt áo lông nữa.” Dọn xong đâu đấy, cô chào một câu: “Em về nhà trước đã.”
Lam tiểu thư lo lắng nhìn cô, thấp giọng an ủi: “Đừng khó chịu.”
Khúc Kha gật đầu.
Thấy cô rời khỏi, bà Bàng thấp giọng thở dài: “Tôi đã nói cô bé chắc chắn là tiểu thư khuê các mà lại, quả nhiên không đoán sai. Ban đầu tôi còn nghĩ cô bé này rõ ràng là một cô gái nhỏ tốt bụng, sao cứ khiến người ta cảm thấy có chút xa cách. Bây giờ nghĩ lại thì đã hiểu rồi. Gia sản bị người ta cướp đoạt, người thiếu chút nữa mất mạng, khó trách đứa bé này phòng bị người ta như thế.”
Khúc Kha nói kết quả đều là nội dung trong nguyên tác, bọn cô mà ở lại bên kia, còn không phải chỉ có kết cục nhận c.h.ế.t hay sao?
Vốn như vậy thì nói thế thôi.
Mấy người bà Bàng nghe xong lại tự động tìm lý do cô xa cách người khác.