Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:25:22
Lượt xem: 91
Lam tiểu thư thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi cô ta biết, thậm chí vẫn còn ôm chút hi vọng. Thật ra Thạch phu nhân làm nghề này cũng không phải không biết gì. Cô ta hiển nhiên vẫn có chút mẹo nhỏ. Vì thế sau khi cô ta cẩn thận nghe ngóng mới biết được người môi giới này không phải mẹ mình bình thường, mà là kẻ chuyên bán phụ nữ đến những địa phương không tốt kia. Bởi vì có bán như vậy thì giá mới cao, gần như gấp đôi so với bán chỗ khác. Thạch phu nhân trăm triệu lần không nghĩ đến Thạch tiên sinh lại là kẻ ngoan độc như vậy. Mà lúc này cô ta cũng mới biết được, hóa ra Thạch tiên sinh cũng là kẻ lừa đảo, có điều hắn ta ẩn mình sâu hơn thôi. Hắn ta thậm chí còn nói với mẹ mìn nên phòng bị loại người như cô ta thế nào. Lúc này tất cả tình cảm còn sót lại cũng bay đến hết, Thạch phu nhân là kẻ lừa đảo có thể động chút tình cảm còn Thạch tiên sinh lại không hề. Chẳng qua coi cô ta như một bảo mẫu miễn phí, lại còn có thể giúp giải quyết nhu cầu. Đến khi hắn ta biết cũng không làm ầm lên mà đợi đến khi trong nhà không còn nhiều tiền nữa mới ra tay. Hắn ta không bán Tiểu Nha cũng chẳng phải vì cha con tình thâm gì cả. Từ đầu đến cuối hắn ta đều chả thèm liếc mắt nhìn cô con gái này đến một lần. Bởi vì Tiểu Nha căn bản không phải con gái ruột của hắn ta.”
“Phốc!” Trà sữa Khúc Kha trong miệng lập tức phun ra ngoài.
Cô nói: “Không phải???”
Cô nói lắp: “Nhưng Tiểu Thạch Đầu không phải nhìn thấy mẹ nó bụng to rồi khó sinh sao? Sao có thể không phải con gái của Thạch tiên sinh được?”
Mẹ Hứa ngồi một bên bổ sung: “Phi, tên kia căn bản không cứng được, hắn ta có thể sinh được đâu, lại còn đẩy hết tội nghiệt lên đầu vợ mình.”
Lam tiểu thư gật đầu: “Đúng vậy, năm đó hắn ta đã không thể sinh nhưng vì mặt mũi mà thoái thác với bên ngoài rằng thân thể vợ mình có bệnh rồi từ bên ngoài nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu. Sau này mẹ Tiểu Nha có thai cũng là bởi có người bên ngoài. Thạch tiên sinh vì thể diện nên không dám lộ ra. Tuy nhiên lúc vợ sinh con thì hắn ta lại tìm cách hại chết. Hắn ta giữ lại Tiểu Nha cũng không vì tình cảm cha con đâu mà bởi muốn chờ Tiểu Nha lớn thêm một chút rồi bán con bé đến chỗ dơ bẩn kia.”
Khúc Kha mở to hai mắt nhìn, không thể tin được trên đời này lại có người vô sỉ như vậy.
“Bởi vì hai đứa nhỏ này căn bản không phải con ruột nên hắn ta đối với ai cũng đều không tốt. Mỗi tội Tiểu Thạch Đầu có thể kiếm tiền lại còn là bé trai nên hắn ta hi vọng trông cậy vào thằng bé để dưỡng già sau này, cuối cùng mới đối xử với Tiểu Thạch Đầu tốt hơn so với Tiểu Nha một chút. Hắn ta ban đầu không phải không nghĩ bán Tiểu Nha đi đâu, chẳng qua lúc ấy Tiểu Nha vẫn còn nhỏ, người ta căn bản không muốn mua. Kể cả ở mấy chỗ hồng phòng, bạch phòng đều như vậy, họ có mua cũng mua mấy đứa bé mười mấy tuổi rồi dạy bảo dần. Nhỏ nhất cũng phải 8 - 9 tuổi chứ không thể bé hơn nữa. Lúc ấy Tiểu Nha mới 5 tuổi, dĩ nhiên người ta không cần. Nuôi từ khi còn bé như vậy còn phải tốn thêm mấy năm tiền cơm. Hắn ta vì bán không được mới chưa xuống tay”
Khúc Kha: “Thật vô sỉ, vậy gã đâu? Giờ ở chỗ nào?”
Cô vô cùng muốn biết gã vô sỉ này ở đâu, loại người nhân phẩm như thế sống lâu cũng chỉ hại người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-410.html.]
Nhắc tới cái đó, Lam tiểu thư quả nhiên bày ra gương mặt tươi cười đầy sảng khoái, chị nói: “Hắn ta có ý đồ bán Thạch phu nhân, mỗi tội Thạch phu nhân nào phải kẻ đơn giản? Cô ta muốn rửa tay chậu vàng thật đấy, muốn hưởng cuộc sống yên ổn thật đấy nhưng cô ta thiếu gì những người bạn cũ từng hành nghề với mình? Mấy kẻ đó không chặt đứt liên hệ với cô ta. Bọn họ vẫn liên hệ với nhau nên Thạch phu nhân dễ dàng tìm được họ, họ bán Thạch tiên sinh cho mỏ than.”
Khúc Kha: “!!!”
Cô thấy bản thân quả nhiên chỉ biết lý luận suông không có kiến thức, những người này mới thật sự to gan lớn mật.
“Vài năm trước chị đã biết đến mấy chỗ mỏ than trái phép như vậy, chỗ đó cơ bản đều là những người bị người thân trong nhà bán vào. Phàm đã đi vào thì chẳng có cơ hội trở ra. Cả đời cứ phải ở chỗ đó mà làm việc cho đến chết.”
Chị tiếp tục tươi cười: “Nghĩ vậy thôi chị cũng đã cảm thấy sảng khoái rồi.”
Khúc Kha: “Chỗ kia không ra được sao?”
Lam tiểu thư gật đầu: “Đương nhiên không ra được rồi. Nếu mà ra được thì việc gì người ta phải trả nhiều tiền mua người? Nhìn chung nếu là phụ nữ đều không sống nổi, khổ nhất là những người bị bán vào những chỗ như hồng phòng. Đàn ông thì bị bán đến mỏ than, coi như mua cả cuộc đời.”
Khúc Kha a một tiếng thật dài, nói: “Hóa ra là thế, em thế mà lại hoàn toàn không biết.”
Lam tiểu thư liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Ban đầu thấy em đã biết là tiểu thư khuê các, làm sao hiểu được mấy chuyện này. Chuyện đó những người nghèo khổ gần như không ai không biết. Có điều kể cả có biết, không đến bước đường cuối cùng, chẳng ai muốn đi vào những chỗ như thế.”
Khúc Kha gật đầu nói: “Xác thật chỗ kia như muốn mạng người ta.”