Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 401
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:32:04
Lượt xem: 80
Túc Bạch cười: “Mỗi người có mục đích không giống nhau, mấy người kia cho rằng chỉ cần anh sống là đủ.”
Nói câu này, trong giọng nói của anh nhiều thêm vài phần trào phúng.
“Còn sống, kỳ thật rất dễ nhỉ?”
Khúc Kha lắc đầu, nói: “Mới không phải, còn sống thôi cũng cực kỳ khó.” Cô nghiêm túc: “Việc còn sống không hề đơn giản đâu. Anh nhìn mà xem, biết bao người chỉ vì để còn sống mà vất vả thế nào? Không nói những người khác, chỉ riêng cửa hàng này thôi, Anh có thấy bọn họ sống dễ dàng không? Dĩ nhiên không rồi! bọn họ nhìn vào thì có vẻ việc kinh doanh tốt đấy nhưng lại bị không biết bao nhiêu thế lực chèn ép?”
Vừa lúc ông chủ đem đồ ăn qua, gật đầu nói: “Còn không phải sao?” Ông thở dài một tiếng, than: “Phí trị an rồi phí vệ sinh đều cao đến khó tin.”
Những kẻ làm ăn có bối cảnh người chỉ lo thân mình, càng đừng nói người kinh doanh nhỏ như bọn ông.
Ông nói: “Cũng may nơi này của chú kinh doanh còn tốt, có thể chống đỡ được. Cửa hàng bánh ngọt ở cùng con phố kia chẳng phải đã đóng cửa về quê đấy thôi.”
Khúc Kha: “Anh xem, bởi vì mọi người đều không dễ dàng nên càng phải cố gắng mà sống.”
Túc Bạch gật đầu: “Ừ.”
Anh thật ra cũng không có ý gì, chẳng qua thấy Khúc Kha nghiêm túc an ủi mình, anh lại thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
“Ông chủ, thêm một chén cơm.”
“Có ngay.”
Túc Bạch: “Không có chuyện gì so với ăn cơm quan trọng hơn cả.”
Khúc Kha: “Vậy cũng phải.”
Hai người vội vàng và cơm gắp thức ăn, Khúc Kha: “Anh nếm thử cái này xem, khá ngon đó.”
Túc Bạch cười: “Được.”
Túc Bạch từ đầu đến cuối không hỏi chuyện của Khúc Kha. Khúc Kha cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chẳng qua bọn cô không biết, lúc này trong một văn phòng có hai người đang bị mắng m.á.u chó phun đầy đầu, hai kẻ kia cúi đầu xuống không dám nói gì.
Người đàn ông cầm đầu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn tức giận chỉ vào mấy người kia nói: “Tao cho bọn mày đi theo dõi, thăm dò xem người kia đến từ đâu. Thế mà bọn mày để kẻ đó trốn mất? Đến một chút chuyện nhỏ cũng làm không nổi, bọn mày còn có ích gì nữa?”
Hai người không dám nói gì, trên thực tế bọn hắn bị mắng cũng không sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-401.html.]
“Người lần này chạy mất, tiếp theo chắc chắn càng thêm cẩn thận, bọn mày được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
“Ông chủ, trên báo có nhiều người mắng chửi, chúng ta không được gì thì vì sao phải bắt kẻ đó.” Một người trong đó cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Những người đó cả ngày “Mắng đông mắng tây”, tổng lại cũng chẳng ít.
Bọn hắn cố gắng lập uy đâu được việc đâu!
Cần gì phải vì một bộ tiểu thuyết mà làm đến mức này.
“Ngu, ngu, quá ngu!” Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đ.ấ.m thật mạnh vào đầu hai người khiến bọn chúng chạy vắt giò lên cổ.
Hắn ta nói: “Mấy kẻ mắng chửi đều là những tên có đầu óc ngu xuẩn, chúng ta cứ trực tiếp đánh đến cửa là xong. Sợ nhất là những kẻ có tâm cơ, ngay từ đầu dùng danh tiếng tiểu thuyết rồi sau đó mới lộ ra bộ mặt thật. Kẻ đó mới đáng để chú ý. May thấy người kia có tâm kế thế nào, cứ từ từ từ từ mà đến. Mày có biết có bao nhiêu người đọc tiểu thuyết của người đó không? Sức mạnh tẩy não rốt cuộc lớn bao nhiêu? Bọn mày có biết bao nhiêu người tin tưởng một kẻ như thế không? Nếu tất cả mọi người đều tin tiểu thuyết của người đó được cải biên từ sự việc có thật thì thế nào? Cứ mỗi lần báo đăng lên sẽ có bao nhiêu người tin? Bọn mày có biết chuyện đó gây cho chúng ta bao nhiêu phiền toái không? Cũng còn may, tao thấy kẻ đó sẽ có thể không xuất hiện nữa.”
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vừa nghe hỏi, người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn càng tức giận, lại ra tay đánh: “Làm sao bây giờ? Đương nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm vào, đồng thời nhớ cảnh cáo xã báo bên kia một chút. Cấm bọn chúng đăng loại tiểu thuyết như thế này.”
“Được!”
“Được rồi, đều cút ra ngoài cho tao!” Hình như lại nghĩ tới cái gì, hắn ta hỏi lại: “Chờ một chút, bọn mày nói đó là phụ nữ?”
“Đúng vậy, có vẻ lớn tuổi, rất đen, chiều cao không khác lắm với bọn em.”
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn: “Như vậy người này không thấp nhỉ?”
“Đúng vậy, rất cường tráng.”
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn: “Có thể là nam giả nữ không?”
Hắn ta ho khan một tiếng: “Được rồi, bọn mày đi xuống đi, nhìn chằm chằm vào cho tao.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại tiếng vang lên, hắn ta lập tức nghe máy: “Xin chào, xin chào. Thực xin lỗi, người không bắt được……”
Đầu bên kia điện thoại lập tức phát ra một loạt tiếng chửi. Mãi sau hắn ta mới cúp điện thoại, bang bang bang xô đổ đồ trong văn phòng.
Khúc Kha không biết có người đang tìm mình, dù thế cô vẫn thành thật hơn nhiều. Túc Bạch mới mua xe khiến cho toàn bộ khu nhà ở ai đấy đều vô cùng hâm mộ. Thời buổi bây giờ những người có thể mua được xe không nhiều lắm. Mua xe phải có tiền, nuôi xe cũng cần tiền.
Nào là xe phải đổ xăng.
Sau đó còn phải bảo dưỡng này nọ, tất cả đều tốn tiền.