Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:28:51
Lượt xem: 86
Trương Ngọc Thục nhẹ giọng: “Em muốn nói vị đội trưởng kia ……”
Trương Ngọc Uyển thô bạo đánh gãy lời ả ta, quát: “Mày đừng có mà mơ mộng hão huyền! Mày có biết đấy là ai không? Tao đã nghe Vương Phát Tài nói rồi, đó chính là Lôi tổng cảnh trưởng của phòng tuần bộ Tô Giới Anh. Bên người anh ta đều là những người phụ nữ như thế nào chứ, sao có thể nhìn trúng một đứa như mày? Tao khuyên mày tốt nhất đừng nằm mơ nữa. Tuy đến c.h.ế.t tao cũng không thể thích nổi con ả Cao Nhược Huyên kia nhưng mày cũng tự nhìn lại mày xem, mày có chỗ nào mà so với người ta? Muốn vẻ ngoài không có vẻ ngoài, muốn tài hoa cũng không có tài hoa. Mày mà xứng à?”
Trương Ngọc Thục cắn môi, cúi đầu, trong mắt lại hiện lên oán hận nồng đậm.
Trương Ngọc Uyển lại tiếp tục bô bô: “Nếu là tao may ra còn có vài phần cơ hội. Còn mày á? Kiếp sau đi! Tốt nhất đừng có mơ tưởng mà làm tiếp chuyện này nữa. Mày cứ yên tâm đi theo tao, chờ tao leo được lên con rùa vàng Thẩm tiên sinh, tao sẽ nhờ anh ấy giới thiệu một người đáng tin cậy cho mày. Cũng chẳng cầu người ta đại phú đại quý gì, chỉ mong có chút tiền là tốt rồi.”
Nói xong, xoay người bước ra ngoài: “Tao đi ra ngoài nhìn xem, cách vách không biết mời những ai……”
Cô ta vội vàng bước nhanh ra ngoài, Trương Ngọc Thục ngẩng đầu, ánh mắt phẫn hận nhìn theo bóng dáng Trương Ngọc Uyển, bỗng thấy Trương lão phu nhân bước ra, lập tức bay ra vẻ mặt tự nhiên, nhỏ giọng nói: “A bà, chị lại đi cách vách tìm cơ hội.”
Trương lão phu nhân: “Làm như vậy đúng đấy.”
Trương Ngọc Thục nhỏ giọng: “Chị đẹp như vậy nhất định sẽ thành công.”
Trương lão phu nhân gật đầu: “Nó dụng tâm, chẳng nhẽ không thành? Đàn ông làm gì khó câu?” Nói tới đây, lại nhíu mày: “Nó ngoài miệng nói ra ngoài tìm cơ hội chứ thực ra là trốn việc thì có. Nếu để tao biết được nó không có tiến triển gì, những chuyện cần làm mà không làm được thì xem tao có đánh gãy chân nó không.”
Trương Ngọc Thục: “Chị không phải người như vậy.”
Lời nói là như thế nhưng tầm mắt ả ta lại mơ hồ rời đi.
Trương Ngọc Uyển ra khỏi nhà, không bao lâu đã bước đến cách vách, hai sân nhà khá gần nhau nên gần như không có khoảng cách. Chẳng qua lúc này bên ngoài cửa đã có người canh giữ kín kẽ.
Trương Ngọc Uyển đứng bên ngoài nhìn nhìn ngó ngó, cánh cửa bị che kín khiến cô ta không nhìn được cái gì.
Cô ta cắn môi, không biết nên làm như thế nào cho đúng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-390.html.]
Cô ta muốn tìm một cơ hội thôi, sao lại khó đến thế?
Không phải người ta vẫn nói nữ truy nam cách một tầng giấy sao?
Đây là giấy gì mà dày như vậy?
Trương Ngọc Uyển đứng ngoài cửa vẫn ngó ngó nghiêng nghiêng, trong phòng Thẩm Hoài làm gì có chuyện không nhìn thấy.
Quản gia nói nhỏ vài câu bên tai hắn ta, Thẩm Hoài xua xua tay: “Không cần để ý tới cô ta.”
Thẩm Hoài dĩ nhiên không phải người thanh tâm quả dục gì, trong nhà hắn ta đã phân phát hết đám vợ nhỏ, hơn nữa hắn ta cũng không định tìm một người phụ nữ nào khác vào cửa nữa. Bản thân hắn ta cũng không phải người nhàn rỗi, người như vậy có vài đóa hoa đào cũng không có gì lạ.
Chẳng qua, người như Trương Ngọc Uyển chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của hắn ta. Thứ nhất, nếu Trương Ngọc Uyển là con gái của gia đình đứng đắn, những gia đình quá đứng đắn như vậy hắn ta sẽ không dám làm xằng làm bậy. Thứ hai, Trương Ngọc Uyển ở quá gần, hắn ta không thích bản thân phải nợ đào hoa gần như thế, nếu không may truyền đến tai con trai sẽ không hay. Thứ ba, Trương Ngọc Uyển trong mắt hắn ta không được coi là người đẹp.
Xa không nói, gần thì… Khúc Tri Thiền cũng đủ để hạ gục đám người xung quanh đây.
Dù mọi người thường xuyên xem nhẹ vẻ ngoài của cô nàng nhưng càng lớn cô nàng càng nảy nở, càng đẹp. Bình tĩnh mà xem xét, hình như hắn ta cũng chưa gặp qua được mấy người đẹp hơn so với Khúc Tri Thiền.
Có Khúc Tri Thiền làm bảng tham chiếu, dĩ nhiên chẳng ai mà dám nói Trương Ngọc Uyển đẹp cả.
Thế nên Thẩm Hoài một chút hứng thú với Trương Ngọc Uyển cũng không có, dù đã biết ý của Trương Ngọc Uyển, hắn ta cũng không thèm để ý, loại người như hắn ta vốn chẳng thiếu phụ nữ muốn đi theo.
“Có việc à?” Khúc Kha thấy biểu tình của hắn ta trong nháy mắt có chút biến hóa bèn hỏi.
Thẩm Hoài lắc đầu: “Không có.” Hắn ta nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng: “Khó được các vị đây ghé thăm, tôi đây xin kính mọi người một ly.”
Hắn ta bưng ly rượu lên, tầm mắt có hơi dừng lại một giây trên cái ly của Khúc Kha, sợ cô cũng tự rót rượu cho mình. Cũng may Khúc Kha uống nước ép dâu tây, hoàn toàn không có ý định làm trò gây rối.
Những người khác cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, người ngồi đây ai cũng đã từng dùng cơm với Khúc Kha, cũng được thêm kiến thức về khả năng 'ngàn ly không say' của cô nàng này.