Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:26:04
Lượt xem: 72
Cổ Tam muội nghẹn họng nhìn trân trối.
Dì không nghĩ tới mấy đôi giày da lại đáng giá như vậy, chỉ mang đi cầm thôi mà cũng được nhiều tiền thế, có thể thấy được lúc mua đắt đỏ cỡ nào. Dì mơ mơ màng màng ra cửa, nắm chặt hai đồng trong tay, trong thâm tâm lại nói, bán đi bốn đôi giày cũng đủ cả nhà mỗi người được thêm một đôi giày vải mới.
Dì hít một hơi thật sâu, đi nhanh thêm vài bước.
Trở lại sân lớn, dì còn chưa vào nhà đã thấy bà cô hàng xóm từ bên trong đi ra.
Bà nói: “Vừa lúc, cô đang muốn tìm cháu này. May vá, việc này nhà cháu làm được chứ? Bên phố đông kia người ta đang tìm người làm thú bông đấy. Cháu nếu có hứng thú thì chúng ta cùng đi nhận việc.”
Cổ Tam muội: “Vâng.”
Bà cô nhà hàng xóm vô cùng phấn khởi: “Cháu đã nghe qua Thường Hoan Hỉ rồi chứ?”
Cổ Tam muội gật đầu: “Nghe rồi ạ.”
Nhà dì không mua báo nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng người xung quanh nói chuyện. Nghe đâu văn chương của vị này có rất nhiều nội dung hấp dẫn, nhờ đó mà mấy gia đình nghèo khổ như dì mới có thể trải qua cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Bà cô nhà hàng xóm vui rạo rực khoe khoang: “Cháu nói sao lại có người tốt như vậy nhỉ? Nếu không có ngài ấy thì chúng ta làm sao có cơ hội thế này? Đại viện nhà chúng ta không phải có Vương tiên sinh từng được đọc sách sao, cậu ấy thường xuyên kể cho bọn cô một ít nội dung trên báo. Nếu không bọn cô lần này sao có thể nắm bắt thời cơ……”
Hai người rất nhanh đã đến phố đông.
Ngoại trừ bọn dì còn có vài người phụ nữ cũng đang chờ ở chỗ này nhận việc.
Trên mặt mọi người đều mang theo chút ý cười. Thời tiết vào đông càng ngày càng khó tìm việc, chỉ có thể ở nhà làm chút đồ để có tiền thu vào. Dĩ nhiên việc khâu vá quần áo cũng có nhưng nào có ai ghét bỏ việc nhiều đâu?
Việc càng nhiều thì kiếm được càng nhiều.
Rõ ràng công việc này càng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
“Lam sắc yêu cơ, đẹp lam sắc yêu cơ đây!” Trên đường có mấy thiếu nữ vừa đi vừa rao hàng.
Cổ Tam muội cùng bà cô nhà hàng xóm xếp hàng chờ nhận việc thì nghe thấy bà chào hỏi thiếu nữ bán hoa: “Đại Nữu Nhi, ba chị em cháu cùng đi à?”
Đại Nữu Nhi cười cười: “Vâng, gần đây bán hàng khá chạy, cháu liền mang mấy đứa nó đi làm quen.”
Đi theo cô bé là hai đứa em gái, bởi vì gần đây việc kinh doanh tốt nên nhà cô bé không muốn bỏ lỡ cơ hội, cứ thế để cả ba chị em cùng nhau ra trận.
“Cái này mấy đứa bán có được không?” Bà cô nhà hàng xóm liếc mắt nhìn ba cái rổ, nhìn có vẻ khá nhiều, trong lòng lo lắng thay mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa lấy quá nhiều.”
Đại Nữu Nhi: “Không sao ạ, đợi chút nữa bọn cháu đi Tô Giới bên kia, bên kia bán chạy lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-386.html.]
Chỗ bán hàng cũng phân biệt nơi này nơi kia. Ở chỗ bọn họ dĩ nhiên bán hàng không chạy. Đều là gia đình nghèo khổ giống nhau cả, đến no bụng còn khó, Đào đâu ra tiền mà mua mấy đóa hoa không quả đó. Trái lại mấy kể có tiền thì vài đồng chẳng tính là gì.
Cô bé nói: “Thím à, bọn cháu đi đây.”
Ba chị em theo xe điện tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe ngừng lại, người đàn ông trên xe đã hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía cô bé bán hoa nói: “Này, cô bé kia!”
Đại Nữu Nhi nhìn thấy cửa sổ xe tuần bộ, lập tức lạnh run: “Quan gia.”
Những người nghèo khổ như bọn họ sợ nhất gặp phải loại người này, đặc biệt là người này còn lái xe, nghĩ đã biết ghê gớm thế nào.
Lôi Tử rút ra một tờ mười đồng, nói: “Ba rổ hoa của mấy đứa, tôi lấy hết.”
Đại Nữu Nhi: “!!!”
Cô bé không thể tin mình có vận may tốt nhường này.
Có điều rất nhanh cô bé đã đáp lại: “Được ạ.”
Cô bé vội vàng sửa sang lại chỗ hoa, tổng cộng có mấy chục bông, bó thành một bó thật xinh đẹp.
Hắn ta chỉ chỉ một cái sạp nhỏ cách đó không xa, dặn: “Đóng gói cho đẹp chút.”
Dạo gần đây bỗng xuất hiện một nghề mới dưới dạng những sạp đóng gói ven đường. Có rất ít người chuyên môn làm nghề này, nhưng phàm là có thì kể cả những người thân thể bị khuyết tật hoặc cơ thể yếu ớt không thể lao động vẫn có thể làm được.
Hoa tươi hay những món đồ khác chỉ cần trải qua bàn tay khéo léo của họ sẽ được đóng gói trở nên xinh đẹp hơn gấp nhiều lần.
Công việc này có nhu cầu không cao nên nếu không phải những người thực sự không thể lao động thì cũng không làm. Có điều một số cửa tiệm cũng sẽ kiêm nghiệm luôn việc đóng gói này, coi như chỉ kiếm được một hai đồng cũng tốt.
Đại Nữu Nhi vội vàng chạy tới, nói: “Gói đẹp cho tôi một chút.”
Cô bé tiêu ba đồng, rất nhanh đã nhìn thấy một bó hoa tươi được bọc trong giấy plastic trong suốt, bên ngoài còn có thêm một dải lụa buộc quanh giúp đóa hoa càng thêm tươi đẹp.
Cô bé vội nâng đóa hoa chạy đến bên xe, đôi tay đưa ra: “Quan gia, hoa của ngài.”
Lôi Tử nhận hoa, đặt ở bên ghế phụ rồi mới dẫm chân ga, nghênh ngang mà đi.
Tuy phải tiêu đến 3 đồng gói hoa nhưng Lôi Tử lại trả không ít tiền, trong lòng Đại Nữu Nhi thầm tính toán một chút, ba rổ hoa này chị em cô bé đã kiếm lời đến hai phần ba. Nghĩ đến đây trái tim Đại Nữu Nhi bỗng chốc nóng lên.
Từ khi có hoa hồng lam đến giờ, những cô bé bán hoa như cô trải qua cuộc sống thoải mái hơn nhiều.