Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 385

Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:25:49
Lượt xem: 84

Thời tiết dần dần lạnh xuống, không chỉ có duy nhất nhà Khúc Kha chuẩn bị đồ cho mùa đông.

Những người khác cũng như vậy.

Toàn bộ sân lớn ai nấy đều đang vội vàng hấp tấp.

Mười mấy cậu nhóc đang bày thổ sản khắp mặt đất phòng trong, độ dày phải đến 20-30 cm mới dừng lại. Chỗ này vẫn chưa đủ. Họ không dừng lại mà lập tức kết nhóm với nhau cùng đi ngoại ô tìm thêm.

Trong viện, một người phụ nữ tuổi trung niên đang phơi cá khô, từng con từng con được lấy ra đặt vào trong mẹt.

“Em ba, cá phơi khô hết rồi hả?”

Nét nghiêm túc trên mặt người phụ nữ trung niên rút bớt, lộ ra ý cười, đáp lời: “Vâng.” Dì nói: “Gần đây trời không mưa lại còn có nắng, may nhờ ông trời thương cho.”

Thầy Cổ cười cười: “Chúng ta năm nay thu hoạch so với năm rồi tốt hơn rất nhiều.”

Đây là Võ quán Phúc Ninh.

Thầy Cổ hứng thú dâng trào: “Ít nhiều nhờ chị của Tiểu Bắc hướng dẫn cho.”

Toàn bộ Võ quán bọn ông, nhìn qua nhìn lại, người lớn cũng chỉ có ba anh em ông, còn lại đều là mấy đứa bé tuổi chưa lớn, lớn nhất chính là con trai ông, năm nay 18 tuổi. Tuổi này cũng được coi như người trưởng thành, mấy đứa khác thì chẳng thể coi là người lớn được.

Đừng thấy mấy đứa bé không quá nhỏ mà nghĩ rằng không cần quan tâm nhiều đến chúng. Nhiều bé trai như vậy, đây chính là thời điểm chúng ăn uống rất tốt. Bởi vậy mỗi ngày trải qua đều trong tình trạng giật gấu vá áo. May mắn một năm qua trải qua tốt hơn không ít, việc nhân đức này đều nhờ gia đình nhà Tiểu Đông cả.

Ông nói: “Đúng rồi, lần trước bọn họ đưa quần áo……”

“Cần sửa em đều đã sửa rồi, không cần mua thêm quần áo cho Bé con nữa.”

Bé con ở đây là con gái nhà anh hai của dì, cũng là bé gái duy nhất ở võ quán. Như là Cổ Tam muội, dì không coi mình là phụ nữ. Cuộc sống quá khổ, có thể tồn tại, có thể ăn no đã rất không dễ dàng.

“Được được được! Chờ một chút em……” Thầy Cổ còn chưa nói hết Cổ Tam muội liền ngắt lời: “Chờ chút nữa em sẽ đổi chút lương thực phụ về, anh cứ yên tâm.”

Thầy Cổ cười: “Được.” Ông nói: “Năm nay chúng ta dư dả hơn một ít.”

Năm nay công việc múa võ kiếm sống của họ cũng nhiều hơn kha khá. Ông vốn làm võ sinh cho Xưởng điện ảnh, không được coi như người có tiếng nói nên chỉ có thể tìm một ít việc nhỏ làm thêm. May mà nhà Tiểu Đông quen với Xưởng điện ảnh, ở giữa có thêm Lê quản lý giật dây nên Võ quán bọn ông năm nay mới có thêm việc. Một năm này, bên Xưởng điện ảnh cứ mở máy thì gần như đều tìm bọn ông cả. Việc nhiều nên tự nhiên bọn ông cũng thu vào nhiều hơn.

Mỗi tháng bọn ông còn đi theo bảo vệ Tiểu Đông tới trường học, qua lại nhiều, gặp mặt nhiều còn nhận thêm được một vài công việc hộ tống ở bên kia nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-385.html.]

Nhờ đó mà mỗi ngày trôi qua đều thoải mái hơn hẳn.

Thầy Cổ không rõ ràng lắm về phương diện tiền bạc, bản chất ông không thành thạo mấy việc này, toàn bộ đều do Cổ Nhị nắm giữ. Ông chỉ biết, năm qua bọn ông ít nhất đã có thể ăn no bụng mà không cần phải tính toán chi li thức ăn như trước. Mấy đứa nhỏ ăn được nhiều, đứa nào đứa nấy cao hẳn lên.

“Em xem anh này, anh là muốn nói trong chỗ quần áo mà mấy đứa Tiểu Đông mang qua có mấy đôi giày da nhỏ đẹp lắm, em cầm mang qua hiệu cầm đồ xem có được chút nào không?”

Cổ Tam muội nhíu nhíu mày: “Người ta đưa đồ mà chúng ta mang cầm được à?”

Thầy Cổ: “Không sao đâu, Tiểu Đông nói không mặc vừa có thể đem cầm đổi lấy tiền.”

Cổ Tam muội: “Anh đã hỏi qua anh hai chưa?”

Anh cả làm việc tóm lại vẫn không bằng anh hai.

Thầy Cổ: “Hỏi rồi, nó nói có thể. Có điều không thể bán đồ của Cao tiểu thư, những cái đó để dành cho Bé con.”

Cổ Tam muội gật đầu.

Tuy Bé con là con gái của Cổ Nhị nhưng bọn ông đều biết anh Hai không phải cố tình giữ đồ lại cho con mình. Thuần túy là bởi không muốn đưa quần áo riêng tư của Cao tiểu thư ra ngoài, làm thế thật khó coi.

Dù sao đi chăng nữa, đàn ông với phụ nữ vẫn khác nhau.

Cổ Tam muội nói: “Lúc mẹ Vương cùng Tiểu Đông đến cũng có nói mấy chuyện này.”

Người ta nào quan tâm bọn dì xử lý thế nào.

Dì nói: “Vậy được. Em sẽ mang tầm mấy chiếc giày da đó. Những món đồ này chúng ta không tiện dùng, em thấy mấy đôi giày phải có đến 6-7 phần mới, chắc sẽ bán được giá tốt.”

Nếu như giày của người lớn bọn dì còn có thể để lại để dùng. Giày của trẻ con lại khác, mọi người ở đây đều đã quen dùng giày vải, dùng giày da quả thực không tiện. Mấy đứa bé cũng chẳng tham gia việc trọng đại nào mà cần phải đi giày da cả. Nếu có thể đổi được chút tiền, có khi còn mua được đồ làm thêm vài đôi giày vải ấy chứ.

“Cái này vừa thấy đã biết là đồ tốt.”

“Còn không phải sao.”

Hai anh em nói thêm vài câu, Cổ Tam muội lấy ra 4 đôi giày da từ trong túi, bỏ vào túi khác rồi đi ra ngoài. Nhà dì thật ra cũng chẳng tiếp xúc nhiều với mấy nơi như hiệu cầm đồ. Thật không ngờ, chỉ 4 đôi giày mà cầm được đến hai đồng tiền.

Cổ Tam muội nghẹn họng nhìn trân trối.

Loading...