Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:24:06
Lượt xem: 61
Khúc Kha nhớ mang máng, trong tiểu thuyết, Bạch gia bị nam chính lừa, Bạch lão gia tính mở nhà kho lấy tiền. Chính bởi đoạn miêu tả này mà Khúc Kha mới chợt có ấn tượng nhớ ra.
Trong lúc nhất thời Khúc Kha có chút do dự, do dự không biết có nên quay về Phụng Thiên một chuyến không. Nếu trở về cô chắc sẽ tìm được số tiền kia. Hiển nhiên khi trở lại rủi ro cũng không nhỏ. Hơn nữa, lấy được rồi thì cô làm thế nào để có thể mang số vàng ấy đi?
Nếu thật sự có đến vài rương vàng thì Khúc Kha nghĩ bản thân khó có thể mang đi được.
Cô phiền muộn ngã xuống trên sô pha, cảm khái: “Nhìn được mà không ăn được, buồn nẫu cả ruột.”
Nỗi hận lớn nhất trong cuộc đời một con người chính là phải trơ mắt nhìn một gia tài lớn mà bản thân lại không thể lấy đi được.
“A a a!”
Khúc Kha ở trên sô pha lăn lộn như cá chép bật nhảy, ngao ngao thét chói tai.
Mẹ Vương bị cô làm hoảng sợ, chạy vội ra: “Ai ui ui, tiểu tổ tông của dì ơi, cháu làm gì thế?”
Khúc Kha lăn lộn trên sô phn: “Cháu rối rắm quá à!”
Mẹ Vương bật cười, cũng không nói thêm gì mà lần nữa quay về phòng bếp. Đây cũng không phải bà không muốn an ủi tiểu thư nhà mình mà bởi tiểu thư của bà chính là người thông minh đệ nhất thiên hạ, kể cả bà có biết tiểu thư đang rối rắm cái gì thì tám phần cũng chả cho được ý kiến hay ho nào hết.
Thà rằng cứ thành thành thật thật không quấy rầy tiểu thư tự suy nghĩ còn hơn.
Khúc Kha vẫn ngao ngao nằm trên ghế sofa kêu loạn khiến cho không ít người ở trong sân viện nhìn qua.
Nhà Khúc Kha nằm ngay tại tầng 1, phòng khách lại đối diện với sân viện, chỉ cần không kéo màn che thì ở bên ngoài ai cũng có thể nhìn vào. Lúc chọn phòng Khúc Kha chỉ xem xét vị trí mà không tính toán đến những điểm này, giờ nghĩ lại đúng là có chút không tiện lắm. Cũng may vấn đề này không phải quá lớn.
Ai bảo những người qua lại trong sân viện chủ yếu là người sống tại tầng 1 và tầng 2 cơ chứ.
Tính toán thì cũng thấy khu nhà đủ kỳ quái, toàn bộ có tám hộ gia đình, bốn người đàn ông độc thân. Ngoài đôi vợ chồng nhà họ Trương tầng trên thì tất cả đều là người độc thân. Có điều cặp vợ chồng này cũng rất ít khi ở nhà, cả hai đều có công việc riêng, đều đi sớm về trễ, đến thức ăn cũng trực tiếp mua về chứ không nấu.
Cho nên tính qua tính lại thì những người ở trong sân viện nhiều nhất ngoài nhà bọn cô ra thì chỉ có một nhà Lam tiểu thư và nhà họ Trương ở đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-381.html.]
Lần này người bị kinh hãi bởi tiếng tru tréo của Khúc Kha chính là phu nhân nhà họ Trương.
Nếu so sánh với hai cô con gái nhà họ cộng thêm cả lão phu nhân thì người này quả thật không có cảm giác tồn tại gì cả, luôn luôn cố gắng hạn chế nói năng đến mức thấp nhất. Thực tế chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Mẹ chồng khó tính như vậy, cả nhà đều phải nghe theo bà lão nên dĩ nhiên dì ta cũng bị áp chế gắt gao.
Dì ta nghe thấy tiếng kêu của Khúc Kha bèn quay đầu nhìn vào trong phòng, hơi do dự rồi gõ gõ cửa sổ: “Cháu ổn chứ?”
Khúc Kha quấy rầy người ta nên có chút ngượng ngùng, cô đứng dậy, nói: “Cháu không có việc gì, cảm ơn đã quan tâm.”
Trương phu nhân lắc đầu, bước nhanh về phía khác, vừa đi vừa cúi đầu tiếp tục bận rộn. Khúc Kha nhìn thấy dì ta đang nhặt rau, cứ được một bó nhặt sạch sẽ thì cột lại, chắc hẳn muốn mang ra ngoài bán.
Khúc Kha không muốn nhiều chuyện về cách thức sinh hoạt của gia đình khác, cô quay đầu, giờ chẳng thể tĩnh tâm nổi nữa. Cô quyết định không chờ Tiểu Bắc mà tự mình đi mua bình, cô báo với mẹ Vương một tiếng rồi thay quần áo ra ngoài.
Đợi đến khi cô ra khỏi cửa thì thấy hai cô con gái nhà họ Trương đang đứng cạnh Trương phu nhân. Ba người đều đang nhặt rau rồi bỏ thành từng bó cho vào trong rổ. Trương Ngọc Uyển ngẩng đầu nhìn thấy Khúc Kha bèn hừ một tiếng, ánh mắt lộ rõ sự ghen ghét.
Cô ta âm dương quái khí nói: “Có vài người kỳ lạ ghê gớm, trông bề ngoài thì mạnh hơn người khác thật đấy nhưng bản chất bên trong lại chẳng khác gì cái gối thêu hoa. Tôi không tin những người đó vận khí luôn luôn tốt. Rồi một ngày nào đó vận may của cô ta cũng sẽ hết thôi.”
Không cần phải nói cũng biết, cô ta đây hoàn toàn là ghen tị với Khúc Kha.
Khúc Kha: “Ngứa cả mắt!”
Trương Ngọc Thục: “Mày nói ai?”
Khúc Kha đứng lên, mỉm cười, giọng nhàn nhạt: “Tôi chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, sao cô lại nghĩ tôi đang nói cô thế? Không ngờ cô đối với mình còn tự hiểu cơ đấy.”
Khúc Kha còn rất thích đấu võ mồm cùng cô ta, dù sao cũng đang lúc nhàn rỗi, có chuyện tiêu khiển cũng giảm bớt tâm tình khó chịu của cô bây giờ.
Cô nói: “Ai da, có phải cô ghen ghét tôi không thế?”
Trương Ngọc Uyển dậm chân: “Mày có ý gì? Ai thèm ghen ghét với mày! Mày cho rằng mày là ai?”
Khúc Kha làm bộ tự hỏi, ngay sau đó nói: “Nếu không phải ghen ghét với tôi thì làm gì mà cô suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào tôi? Tôi chính là thấy cô đang ghen ghét với tôi đấy, ai bảo tôi vừa xinh đẹp vừa tài hoa lại còn thông minh.”
Trương Ngọc Uyển tức đến mức mặt đỏ bừng: “Mày là đồ không biết xấu hổ……”