Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 378
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:23:20
Lượt xem: 76
Lam sắc yêu cơ trên thị trường càng ngày càng nhiều. Hơn nữa chúng còn trở thành loại hoa được hoan nghênh nhất hiện giờ. Mỗi tội nếu không chăm sóc tỉ mỉ thì chúng sẽ héo tàn rất nhanh. Đây cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, dù sao hoa cũng bị ngâm qua một số chất nên không giữ được lâu là điều đương nhiên.
Những thứ xinh đẹp quả luôn dễ điêu tàn.
Lời này cực kỳ hợp với tình hình hiện tại.
Trần biên tập tới lấy bản thảo, cảm khái cùng Khúc Kha: “Tiểu thuyết của cháu giờ càng bán càng tốt.”
Khúc Kha: “Tiểu thuyết của cháu có khi nào bán không tốt à?”
Trần biên tập mỉm cười: “Vậy cũng phải. Chú không phải có ý này, ý của chú là mọi người đều thấy có thể nhìn ra được cơ hội kinh doanh từ tiểu thuyết của cháu, lại học được không ít thứ. Cháu không biết chứ chỗ bọn chú bây giờ có biết bao nhiêu người muốn tìm hiểu tin tức về cháu, hận không thể đào thân phận của cháu ra để một mình sử dụng.”
Ai bảo cô tùy tùy tiện tiện viết một vài thứ cũng có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của rất nhiều người? Mọi người làm sao có thể không nhìn ra được cơ hội kinh doanh từ những thứ này?
Khúc Kha: “Sau đó?”
Trần biên tập: “Bọn chú đương nhiên phải áp xuống rồi.”
Khúc Kha liếc ông: “Xem như bọn chú vẫn có chỗ hữu dụng.”
Trần biên tập bật cười, lắc đầu nói: “Nếu chỉ có xã báo bọn chú có khi không thể áp xuống được. May mắn sau lưng xã báo bọn chú có người mà. Đỗ tiên sinh của Công ty Phú Lệ, còn có Thẩm tiên sinh đang trong thời kỳ nổi bật, lại thêm Lôi Tổng cảnh trưởng của phòng tuần bộ nữa chứ, tất cả đều gây áp lực cho bọn chú. Bọn chú nếu dám nói thân phận của cháu ra cũng có nghĩa là đắc tội với bọn họ. Đám người trong xã báo bọn chú có phải kẻ ngốc đâu. Đám người bên ngoài dĩ nhiên cũng không phải ngu. Cho nên bây giờ tất cả đều chỉ nhìn chằm chằm vào bản thảo chứ không dám hó hé gì đến thân phận của cháu nữa.”
Khúc Kha: “Như vậy cũng khá tốt.”
Trần biên tập: “Ai má ơi! Cháu không biết đấy chứ, bây giờ có nhiều người mời chú ăn cơm uống rượu lắm. Mục đích đều là muốn xem trước bản thảo của cháu. May mà chú đẩy hết cho chủ biên. Ấy thế mà trước cửa nhà chú, khách vẫn nối liền không dứt. Chú làm nghề này nhiều năm vậy rồi mà còn chưa gặp qua loại chuyện như vầy bao giờ đâu.”
Khúc Kha bật cười: “Mời chú ăn cơm còn không tốt?”
Trần biên tập: “Chú đây không phải sợ uống say nói lời thật sao?” Ông vui đùa một câu, lại vài phần nghiêm túc hỏi: “Cô Cao, chú thật sự rất kính nể cháu. Ngay từ lúc bắt đầu có lẽ chú còn chưa cảm giác được như vậy, bây giờ chú mới thấy cháu lợi hại đến nhường nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-378.html.]
Cô bé có khí độ mà người khác không có.
Khúc Kha: “Chỉ viết tiểu thuyết kiếm chút tiền rồi thuận tiện giúp người khác, cháu cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Trần biên tập: “Nhưng nếu cháu muốn thì dù không viết tiểu thuyết, chỉ dựa vào những kỹ năng đó cháu cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ngược lại cháu lại không làm như vậy, cháu lại công bố cho người trong thiên hạ đều biết. Chú thật sự rất khâm phục cháu.”
Nói tới đây, ông thật có chút tò mò hỏi: “Thật ra chú có chút không hiểu.”
Khúc Kha: “Chú nói đi.”
“Vì sao cháu không sợ mọi người đều biết, rồi những kỹ năng này cũng biến thành không đáng giá tiền à?”
Không phải kỹ năng nào cũng giống nhau, nhiều quá rồi liền trở thành đáng giá tiền nữa.
Khúc Kha cười: “Vốn dĩ mọi người đều học được mới là tốt nhất. Lấy việc bán đồ ăn làm ví dụ, chẳng nhẽ có nhiều người làm thì giá đồ ăn giảm xuống thấp nhất hay sao? Dĩ nhiên không thể rồi? Giá cả có thể lên xuống ở một mức nhất định, dù có xuống thấp quá cũng có thể để lại cho mình ăn. Dù sao cũng chẳng có gì không tốt cả. Thực tế những người học theo những kỹ năng này đa phần đều là gia đình nghèo khó. Trái lại những kẻ mua đồ, dám tiêu pha đều là kẻ có tiền. Những người ấy không cần tự mình trồng rau mà có thể mua trực tiếp thì sẽ mua. Chẳng qua họ có thêm nhiều lựa chọn hơn mà thôi. Như vậy sao có thể nói những kỹ năng này kiếm được rất nhiều tiền?”
“Vậy cũng phải.”
Khúc Kha: “Trong khả năng cho phép, có thể làm được một chút như vậy cháu cũng đã vui rồi.”
Trần biên tập nghiêm túc: “Những thứ cháu làm không phải một chút, là rất nhiều.”
Có lẽ cô bé chưa từng cho tiền mấy người ăn mày trên đường, cũng không giống một vài gia đình giàu có vì thanh danh mà đi phát cháo, phát thức ăn ở những xóm nghèo. Những việc làm ấy cô bé đều chưa từng làm. Thế nhưng Trần biên tập trong lòng hiểu rõ những thứ cô bé làm còn lớn lao hơn rất nhiều.
“Những điều mà ngài làm đáng để người ta phải kính nể. Có lẽ bây giờ mọi người còn chưa biết ngài đã làm được gì nhưng sau này chắc chắn sẽ có người hiểu.”
Khúc Kha: “Hiểu hay không, không quan trọng, mọi người chỉ cần có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt một chút thì cháu cũng đã thấy thỏa mãn rồi.” Cô cười tủm tỉm: “Sẽ vui nữa.”
Có người nào nhờ Khúc Kha mà thay đổi cuộc sống của mình không?
Chắc chắn có.