Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:23:03
Lượt xem: 71
Khúc Kha ôm hoa về nhà, đến cổng đã thấy mẹ Vương và mẹ Hứa ngồi trong sân gọt khoai tây. Khúc Kha đưa mỗi người một cành hoa: “Hoa tươi tặng mỹ nhân.”
Mẹ Vương: “!!!”
Mẹ Hứa: “!!!”
Cuộc đời lần đầu tiên, có người tặng hoa cho các bà, các bà không thể tưởng tượng nhìn Khúc Kha, ngốc đơ như tượng điêu khắc.
Khúc Kha mỉm cười: “Cầm nha.”
Hai người ngốc ngốc nhìn Khúc Kha, vẫn chưa phản ứng kịp.
Ai bảo sống cả đời, tới tuổi này rồi mà bọn bà đã từng được nhận quà như vầy đâu!
Lam tiểu thư ngó qua cửa sổ tầng hai, thích chí nói “Tiểu Kha à, em đừng dọa hai người họ.”
Khúc Kha: “Chị chờ em nha.” Cô lên lầu, nói: “Lam tiểu thư với lam sắc yêu cơ, càng hợp đó.”
Cô đưa một cành hoa cho Lam tiểu thư, Lam tiểu thư vui vẻ nhận lấy: “Thật đẹp quá đi.” Chị biết thân phận Khúc Kha, nói: “Không nghĩ tới hôm nay đã có người làm ra rồi.”
Khúc Kha mỉm cười: “Chuyện tốt mà.”
“Chị.”
Giọng nói hơi khàn vang lên, Khúc Kha vừa thấy, kinh ngạc: “Ý, Tiểu Nha, em hôm nay không đi võ quán à?”
Tiểu Nha từ phía sau Lam tiểu thư lén lút thò người qua, giọng nói khản đặc.
Lam tiểu thư xoa xoa đầu con gái: “Không phải thời tiết sang thu có chút lạnh hay sao? Con bé không kịp thích ứng nên không may bị cảm. Hôm nay chị không cho nó đi học nữa.”
Khúc Kha tiếp tục lời khen cũ: “Tiểu mỹ nữ, tặng cho em, hy vọng em sớm ngày khỏe mạnh ha.”
Má lúm đồng tiền nho nhỏ của Tiểu Nha dần xuất hiện, áp chế không được chút sung sướng nho nhỏ, cô bé nói: “Em… em cũng có sao?”
Khúc Kha giữ nguyên sắc mặt: “Em là cô bé đẹp nhất chỉ sau chị, đương nhiên phải có!”
Tiểu Nha: “!!!”
Lam tiểu thư: “Phụt!” Chị nói: “Cô nhóc cuồng tự luyến này! Kể cả là lời nói thật thì cũng không thể từ miệng em nói ra được đâu nhé!”
Khúc Kha: “Em vui là được.”
Cô hi vọng việc thay đổi màu sắc của hoa có thể giúp các cô bé bán hoa kiếm được nhiều tiền hơn. Chỉ cần thêm một chút tiền thôi cũng tốt. Bằng ấy tiền đối với những người giàu có chẳng coi là gì. Ngược lại với những cô gái bán hoa như vậy, chút ít tiền cũng vô cùng quan trọng.
“Tiểu Nha thật xinh đó!”
Khúc Kha tặng hoa xong, đang chuẩn bị xuống tầng thì nhìn thấy người cũng muốn xuống tầng, hai người bốn mắt giao nhau, Khúc Kha: “Ơ!”
Cô kinh ngạc: “Bà Bàng?”
Bà Bàng cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Khúc Kha, bà nói: “Ý, cháu ở chỗ này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-377.html.]
Khúc Kha: “Đúng vậy!” Cô nói: “Dì đây là?”
Bà Bàng: “Dì tới bên này thăm em trai, em trai dì ở tầng 4, Vương Phát Tài.”
Khúc Kha Không ngờ tới hai người bọn cô đúng là có duyên. Vốn dĩ đã dọn đi rồi khó có thể gặp lại nhau, dù sao thời đại này giao thông và thư từ quan lại đều không phát triển như thực hiện đại, ấy thế mà không nghĩ tới lại tình cờ gặp ở đây.
Khúc Kha không ngờ bà Bàng và Vương Phát Tài lại là chị em.
Giờ nghĩ lại, hai người họ cũng có chỗ giống nhau.
Cô nói: “Thật không ngờ tới sẽ trùng hợp như vậy.” Cô mỉm cười đem hoa trong tay đưa cho bà Bàng: “Tặng dì.”
Cô lắc lắc đầu: “Coi như quà lâu ngày gặp lại đi?”
Bà Bàng cười: “Vậy dì phải cảm ơn thật tốt mới được, lão già đáng ghét nhà dì kia á, cả đời còn chưa từng tặng dì quà gì đâu.”
Khúc Kha bật cười: “Thế mới nói vẫn là cháu tốt nhất nha.”
Bà Bàng vốn là người ồn ào thích hóng chuyện. Thế nhưng Khúc Kha lại thích qua lại với những người như bà Bàng. Theo cô đánh giá thì bà Bàng thích hóng chuyện nhiều gấp cả vạn lần so với người bình thường, tuy nhiên bản chất con người không xấu, lại còn khá thú vị.
Người như vậy qua lại với nhau cũng không có gì không tốt cả.
Cô nói: “Đi, đi xuống nhà ngồi chút nha.”
Bà Bàng: “Được đó.”
Khúc Kha không biết bà có gặp được Lam tiểu thư hay không, đơn giản không nhắc đến. Trái lại bà Bàng lại nói: “Gọi cả Lam tiểu thư cùng đi.”
Khúc Kha: “Được.”
Vậy là đã gặp rồi.
Bà Bàng: “Không ngờ hai người đều thuê phòng bên này, hôm nay lúc dì gặp được cô ấy còn ngây ra một lúc đấy.”
Khúc Kha: “Thực bất ngờ vì chị ấy không đi à?”
Bà Bàng: “Còn không phải sao? Có điều cũng dễ hiểu.”
Lam tiểu thư lúc này cũng mở cửa, cùng bọn cô cùng xuống tầng, nói: “Tôi cũng có chỗ khó xử của, rời khỏi Thượng Hải, cuộc sống sẽ không tốt. Cho nên vẫn nên ở lại thôi.”
Nói như vậy, bà Bàng cũng hiểu. Chẳng qua vẫn cười oán giận: “Vậy cô còn không tin tôi à? Thật là… tôi giận rồi đấy.”
Lam tiểu thư: “Tôi biết chị chắc chắn sẽ qua mà.”
Bà Bàng: “A?”
Lam tiểu thư: “Tôi nhận ra em trai chị lâu rồi. Lúc trước không phải em trai chị đã tới khu nhà của chúng ta rồi sao? Tôi đã gặp và có chút ấn tượng với anh ta. Chẳng qua nhất thời không nhớ tới, gần đây gặp lại mới đột nhiên nghĩ ra. Dù sao chị cũng sẽ đến, tôi việc gì phải đặc biệt đến tìm chị làm gì.”
Lời này cũng không sai!
Ba người cùng vào nhà, bà Bàng: “Nhìn nhà cháu bên này dọn dẹp ngay ngắn thế nào này, lại chỗ em trai dì mà xem, một căn phòng lớn tốt đẹp biết bao nhiêu, giờ không khác gì ổ chó. Đúng là đứa không nên thân!” Bà không coi ai ở đây là người ngoài mà vẫn nói: “Thằng nhãi đó ở đây, nếu có cái gì không hay, hai người cứ lén báo với tôi, tôi sẽ cho nó biết tay.”
Khúc Kha duỗi tay, nghiêm trang: “Phí mật báo.”