Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:20:54
Lượt xem: 60
Xe đã rời khỏi, Khúc Kha lúc này mới liếc mắt sang hỏi: “Sao giờ này anh lại ở nhà?”
Túc Bạch: “Một công việc làm thêm của anh bị hủy.” Tầm mắt anh dừng trên đầu Khúc Kha, mãi sau mới nói: “Em lại còn cắt tóc?”
Thật ra Khúc Kha đã cắt tóc hai ba ngày rồi nhưng Túc Bạch vẫn chưa thấy. Hai người ở đối diện nhau, mỗi tội Túc Bạch làm nhiều việc, cơ bản không ở nhà nên khó chạm mặt.
Khúc Kha: “Đúng đó, em thấy như vậy tiện hơn rất nhiều.”
Túc Bạch nghiêm túc nhìn nhìn Khúc Kha, nói rất thiệt tình: “Em là cô gái cắt tóc ngắn đẹp nhất anh từng thấy.”
Khúc Kha bật cười: “Cảm ơn anh đã khen.”
Túc Bạch: “Nói thật cũng coi là khen à?”
Khúc Kha hớn hở hẳn lên, tươi cười xán lạn.
Làm gì có ai không thích nghe lời nói dễ nghe, đặc biệt là những lời nói có vẻ cực kỳ chân thành như thế này.
Khúc Kha nhếch khóe miệng lên cao cao, quả thực không làm sao hạ xuống được nữa.
Cô nói: “Nhìn vào phần ăn ngay nói thật của anh, tối nay em quyết định mời anh ăn cơm.”
Túc Bạch: “Được.”
Hai người cùng vào nhà, cửa còn chưa kịp đóng đã thấy Trương Ngọc Thục đứng ở chân cầu thang, do do dự dự muốn tiến lên mà không tiến lên muốn quay về lại không quay về.
Khúc Kha chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi chứ không nhiều lời hơn. Cô với hai chị em nhà họ Trương này chẳng có tiếng nói chung. Nghĩ đến việc người ta ghét cô đến mức đó, Khúc Kha cũng chẳng cố tình làm thân, đây không phải phong cách của cô.
“Cao tiểu thư.”
Giọng Trương Ngọc Thục nhẹ vài phần, cứ như con thỏ bị kinh sợ, lại còn cắn môi, lắp bắp nói: “Cô… nhà cô có khách à?”
Khúc Kha: “Đúng.”
Nói xong, căn bản không để Trương Ngọc Thục nói thêm gì, cô đã xoay người đóng cửa.
Trương Ngọc Thục không lấy được tin tức mà mình muốn từ chỗ Khúc Kha, cô ả cắn môi, biểu tình có vẻ uể oải rồi lại không biết làm thế nào.
Túc Bạch đi theo phía sau Khúc Kha, hỏi: “Cần anh giúp gì không?”
Khúc Kha: “Không cần đâu, mẹ Vương nhà bọn em thực giỏi đó.”
Mẹ Vương nghe được lời này càng vui mừng càng làm việc lưu loát. Những người như bọn bà sợ nhất chính là cố chủ ghét bỏ. Nếu cô chủ nói bà làm được việc thì bà càng vui sướng. Mẹ Vương tuy chỉ là bảo mẫu được thuê nhưng vẫn hiểu được Túc Bạch là chủ nhà, bởi vậy bà càng nhiệt tình.
“Cậu ngồi đi, để tôi làm.”
Tầm mắt Túc Bạch dừng trên lễ vật: “Anh ta đưa em cái này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-371.html.]
Khúc Kha cầm lên: “Kỳ thật em sẽ không dùng đâu, có điều để lại phòng thân cũng được.”
Túc Bạch gật đầu: “Như vậy cũng tốt, chỉ là em nhớ để ý một chút, nếu không cẩn thận có thể dễ cướp cò đấy.”
Khúc Kha ừ một tiếng rồi cầm đồ đi. Lôi Tử ngoài đưa cho cô cái này còn kèm theo một ít đồ bổ, do Khúc Kha không từ chối nên tất cả đều được giữ lại.
Khúc Kha: “Mẹ Vương, dì bắt đầu nấu cơm nhé.”
Mẹ Vương đáp một tiếng, Túc Bạch cũng không hỏi Lôi Tử tới cửa làm gì, ngược lại hết sức chuyên chú xem tranh của Tiểu Đông.
Khúc Kha: “Anh em vẽ không tồi nhỉ?”
Túc Bạch mỉm cười: “Rất được.”
Khúc Kha: “Em rất mừng vì anh em có thể học vẽ.”
Túc Bạch nhìn về phía cô, Khúc Kha hai mắt sáng lấp lánh, cô cắn môi, thậm chí còn mang theo một chút chờ đợi, hỏi: “Anh nói có phải…… anh trai em đã, ừ, khá hơn nhiều không?”
Cô có chút nóng lòng mong được người khác tán thành.
Túc Bạch chân thành gật đầu, nói: “Quả thực khá hơn nhiều.”
Anh xem như người tiếp xúc với Tiểu Đông và Tiểu Bắc nhiều nhất nên cũng có hiểu biết tương đối về Tiểu Đông. Con người Tiểu Đông có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng chỉ cần tiếp xúc lâu hơn sẽ biết cậu có vấn đề chứ không phải giống như bề ngoài - một người bình thường.
Cậu có tính cách và đầu óc của một đứa bé khoảng 7-8 tuổi.
Tình hình như hiện tại rõ ràng đã có chút không giống.
Túc Bạch giờ ít tiếp xúc với Tiểu Đông hơn nên cảm nhận càng rõ ràng. Mỗi lần gặp anh đều thấy Tiểu Đông dường như trưởng thành hơn một chút.
“Em cũng không biết do học vẽ hay luyện võ ảnh hưởng đến anh ấy. Cũng có thể cả hai đều tác động ít nhiều. Dù sao em cũng rất vui, vui vì anh trai có thể trở nên tốt hơn.”
Khúc Kha không chơi quá thân với người nào. Cô có thể nói chuyện phiếm với nhất nhiều người, chính vậy mà họ đều chỉ biết khoảng 3 phần chuyện liên quan đến cô.
Khó có được một người thân thiết như Túc Bạch, mà bản thân Túc Bạch không phải một người nhiều chuyện, Khúc Kha nói chuyện với anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Anh nghĩ cậu nhóc sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Khúc Kha mỉm cười: “Mượn lời may mắn của anh.”
Túc Bạch nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhướng mày.
Khúc Kha: “A đúng rồi, lúc trước Trần biên tập nói, anh là thân thích với chủ biên nhà chú ấy ……” Cô buồn bực nhìn anh, nói: “Thế mà hoàn toàn không thấy mọi người qua lại gì với nhau.”
Túc Bạch: “Anh ta là anh họ xa cách cả ngàn dặm của anh.”
Khúc Kha bật cười.