Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:20:38
Lượt xem: 70
Khúc Kha thuận miệng đáp: “Người trưởng thành cả rồi, còn nói cái gì mà bạn bè tốt với không bạn bè tốt, anh cho rằng bản thân vẫn là người trẻ tuổi nhiệt huyết à? Có phải bạn bè hay không thì liên quan gì đâu? Quan trọng phải xem có lợi ích gì hay không.”
Lôi Tử: “……”
Hắn ta lẳng lặng nhìn Khúc Kha.
Khúc Kha: “Làm sao vậy?”
Lôi Tử vuốt cằm, nghiêm túc nói: “Giờ tôi lại bắt đầu suy đoán xem liệu cô có phải con riêng của Thẩm Hoài không.”
Khúc Kha: “???”
Lôi Tử: “Thẩm Hoài cũng nói qua lời như vậy.”
Khúc Kha bĩu môi: “Chú ấy làm gì có phúc khí kia để sinh ra được một đứa con gái vừa đáng yêu vừa thông minh như tôi? Lại nói, người ta tuổi không nhỏ nhưng cũng không có thiên phú để sinh ra tôi sớm như thế. Hơn nữa tôi mà có một người cha như vậy chắc sẽ đau đầu lắm.”
Lôi Tử: “Vậy cũng phải. Người này thật không đáng tin cậy.”
Khúc Kha gật đầu: “Còn không phải à? Có điều, dù chú ấy không đáng tin cậy nhưng những phương diện khác đều không kém. Chúng ta đều hiểu rõ nhau mà.”
Cô bật cười: “Có đôi khi suy nghĩ kỹ lại mới thấy giữa mọi người làm gì có thâm cừu đại hận gì. Sao lại cứ phải để ý mặt mũi mà đối chọi gay gắt với nhau? Không bằng vì tiền mà biến chiến tranh thành tơ lụa chẳng phải có lợi hơn sao?”
Lôi Tử cũng cười: “Tôi sẽ suy xét, cảm ơn cô.”
Khúc Kha: “Vậy thì không cần, anh cứ thiếu một chút thì tôi lại càng yên tâm.”
Lôi Tử cười, gằn từng câu từng chữ: “Tôi – không – cần!”
Khúc Kha khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Ấu trĩ!”
Cô đứng dậy đi ra cửa, nói: “Tôi tiễn anh.”
Đây rõ ràng là muốn đuổi người. Lôi Tử không nói gì thêm mà cùng cô đi ra ngoài. Quả nhiên vừa mở cửa đã thấy có một bóng đen chạy vội lên cầu thang.
Bên ngoài không phải Trương Ngọc Uyển, mà lại là Trương Ngọc Thục.
Khúc Kha trợn trắng mắt: “Đi thôi, tôi tiễn anh.”
Lôi Tử nhìn về phía đối diện đã đóng cửa: “Túc Bạch còn chưa về?”
Khúc Kha: “Người cuồng công việc, sao có thể ở nhà lúc này.”
Túc Bạch yên lặng kéo cửa phòng ra, đứng ở cửa.
Khúc Kha: “……”
Cô kinh ngạc: “Anh ở nhà à? Vừa lúc, buổi tối hôm nay tới nhà em ăn cơm đi.”
Túc Bạch mỉm cười: “Được.”
Lôi Tử: “……”
Thoạt nhìn quan hệ có vẻ không hề đơn giản nha!
Khúc Kha và Túc Bạch cùng nhau tiễn Lôi Tử ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-370.html.]
Tầm mắt Lôi Tử liên tục d.a.o động trên người bọn cô, còn lộ ra nụ cười mập mờ rồi mới lên xe.
Đàn em: “Đại ca, em thấy hai người họ có vẻ quan hệ rất tốt đấy. Chúng ta có cần dùng chút biện pháp gì đó, tác động một chút để chia rẽ họ không? Anh cứ yên tâm, loại chuyện này em ngựa quen đường cũ rồi.”
Gã bày ra bộ dạng của kẻ tiểu nhân âm hiểm.
Lôi Tử: “……”
Hắn ta nghiêm túc nhìn tên đàn em của mình, chậm rãi hỏi: “Ai nói với cậu rằng tôi có hứng thú với cô ấy?”
Đại ca nhà mình đã nói như vậy, gã vẫn có chỗ không hiểu: “Đại ca, anh nếu không hứng thú với cô ta thì vì cái gì lại muốn điều tra? Hơn nữa điều tra rất nhiều lần.”
Này rõ ràng, chính là chân ái.
Gã lại nói: “Anh chuyên môn tìm mỹ nhân đọc tiểu thuyết của cô ta, còn không ngủ với mấy cô ả kia. Không phải nhớ cô ta à?” Gã tiếp tục nói: “Anh hôm nay còn đồng ý cô ta muốn suy xét lại quan hệ với Đỗ Bách Tề.”
Ai thấy những việc này đều hiểu rõ mà, một chuyện có thể chưa rõ ràng chứ đại ca nhà mình làm nhiều việc như thế mà lại không có ý gì với Cao tiểu thư á?
Gã dám cược luôn, nếu không phải, gã lấy đầu mình làm ghế cho người ta ngồi.
Gã kiên định: “Em biết, anh có ý với cô ta!”
Lôi Tử không nhịn được, duỗi tay đập một phát lên đầu gã: “Tôi cho cậu có ý này! Này thì có ý này! Cậu mẹ nó bị ngu à? Còn có thể nhìn ra tôi có ý với cô ấy cơ đấy? Ánh mắt tôi mà kém thế à? Tôi có bị điên đâu? Lại còn đi tìm một kẻ hát cảnh sát trưởng Mèo Đen?”
Chuyện này đã thành bóng ma trong lòng hắn ta.
Thật sự… chưa từng nghe qua bài hát vừa khó nghe vừa kỳ dị như vậy.
Đàn em bị đánh chỉ có thể né tránh: “Cô ta rõ ràng… rõ ràng rất đẹp!”
Hơn nữa còn không giống với những cô gái khác, gương mặt luôn mang theo ý cười.
Nếu nói người ta xấu, đàn em nghĩ chắc đại ca nhà mình đã bị mù rồi. Dĩ nhiên lời này không thể nói ra miệng.
Gã ôm đầu né tránh chịu thua: “Em em em… em sai rồi!”
Lôi Tử thở một hơi: “Mấy người trẻ tuổi các cậu chính là không biết cách nhìn người.”
Hắn ta nói cứ như mình lớn tuổi lắm ấy.
Hắn ta chỉnh lại quần áo một chút, ngồi ngăn ngắn mới nói: “Nhìn phụ nữ á, không thể chỉ xem mặt.”
Lúc này đàn em cuối cùng mới hiểu, đại ca nhà mình đây là ghét bỏ tính cách Cao tiểu thư không tốt? Cao tiểu thư rõ ràng tính tình rất sảng khoái mà? chẳng qua nếu lão đại không nghĩ như vậy thì người làm đàn em như gã cũng không dám nhiều lời.
Lôi Tử: “Tìm hai tên đáng tin cậy nhìn chằm chằm Cao Nhược Huyên cho tôi, đừng tiếp cận quá gần, cũng không thể quá lơi lỏng được.”
Đàn em: “……”
Đây là cách nói thế nào vậy?
Có điều gã vẫn phải nghiêm túc: “Vâng.”
“Cách xa xa một chút, chỉ cần biết ngày thường cô ấy làm gì là được, đừng tiếp cận quá mức, cẩn thận người ta nhìn ra manh mối.”
“Vâng.”