Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:15:17
Lượt xem: 81
Đừng nói chứ, rõ ràng đang giữa mùa hè mà Vu Mãnh cứ có cảm giác âm khí dày đặc khắp phòng.
Hắn lôi lôi kéo kéo áo sơ mi của mình bao quanh cơ thể, lớn tiếng nói: “Không, không cần!”
Khúc Kha bừng tỉnh hiểu ra: “À ~”
Vu Mãnh: “Cô cô cô… cô đây là có ý gì?”
Lại không dám cùng Khúc Kha quá mức kiêu ngạo, bị dọa sợ, chính là biểu hiện rối rắm như này đó.
Khúc Kha bật cười, giọng mềm như bông: “Tôi không có ý gì đâu nha, Tôi chỉ kiến nghị cách chơi hay hơn thôi! Thật đó, cậu cứ tin tôi đi, đen thùi lùi như thế mới càng có ý cảnh.”
“Không cần ý cảnh!” Vu Mãnh lại kêu lên.
Buổi tối hôm nay hắn đã hóa thân thành con gà thét chói tai vài lần, giờ lại tiếp tục.
Khúc Kha khanh khách cười rộ lên, ngay lúc đó Vu lão gia tử lại đột nhiên mở miệng, ông nói: “Năm đó ông tuổi còn nhỏ cũng ra ngoài rèn luyện, đi theo chạy thuyền. Mọi người cứ đêm hôm khuya khoắt tối lửa tắt đèn ngồi trên boong tàu kể một ít câu chuyện ở các địa phương khác nhau nhằm g.i.ế.c thời gian. Khi ấy ông còn thấy mình không sợ trời không sợ đất ……”
Khúc Kha nghiêng mắt nhìn về phía ông cụ, hỏi: “Hiện tại ngài sợ rồi?”
Vu lão gia tử liếc nhìn cô một cái thật sâu, đáp lời: “Đúng vậy, hiện tại tuổi lớn, thật đúng là hơi sợ!” Ông mỉm cười: “Cứ nghĩ rằng cả đời ông cũng nghe rất nhiều chuyện, không ngờ lại chưa từng nghe qua những chuyện cháu đã kể.”
Khúc Kha: “Hì hì!”
Cô thật kiêu ngạo: “Bởi vì cháu là tiểu tiên nữ!”
Vu lão gia tử ẩn ý bật cười: “Tiên nữ đều thế này sao?”
Khúc Kha hỏi lại: “Vậy tiên nữ như thế nào? Mọi người đã gặp qua tiên nữ chân chính chưa? Nếu chưa từng gặp qua, cháu nói giống cháu vậy đó? Mọi người có gì để phản bác?”
Lúc này mọi người càng thêm xác định, nhóc này say rồi.
Cái đuôi kiêu ngạo cứ vểnh lên không cách nào hạ xuống được.
Thấy rõ ràng không phải biểu hiện bình thường của cô bé. Bình thường thế nào thì thế, dù hơi tự tin chút nhưng đa phần thời gian cô trước mặt mọi người, trong lòng mọi người đều là một thiếu nữ vừa khiêm tốn đáng yêu lại có chừng mực.
“Cháu là tiên nữ.”
Vu lão gia tử bật cười, ngay sau đó nói: “Thời gian cũng không còn sớm.” Ông xoa xoa chân: “Tôi đây xương cốt kém cỏi rồi, không chịu nổi nữa. Bọn tôi xin cáo lui trước nha?”
Tiểu Đông đúng lúc ngáp một cái.
Vu lão gia tử đánh giá Khúc Kha cùng Khúc Tiểu Đông, hỏi: “Hai đứa là song bào thai nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-356.html.]
Tiểu Kha gật đầu, thanh thúy đáp: “Đúng ạ.” Khúc Kha ồn ào ghê gớm, tiếp tục lải nhải: “Người nhà bọn cháu ấy à, đều thông minh tuyệt đỉnh, anh trai cháu vẽ tranh có thiên phú lắm. Anh trai cháu tương lai sẽ thành một họa sĩ lớn, cái loại cực kỳ nổi tiếng, siêu siêu nổi tiếng đó. Chỉ cần có người nào nhắc tới tên anh ấy cũng phải giơ ngón tay cái lên. Tranh anh ấy vẽ sau này ngàn vàng khó cầu…”
Vu Mãnh: “Cô đừng khoác lác.”
Khúc Kha trừng mắt, hung dữ: “Quản chuyện của cậu ấy, cậu chỉ biết ghen ghét.”
Cô phồng quai hàm lên, không hài lòng lắm nha.
Túc Bạch: “Cậu ta ghen ghét không sai, chúng ta không phải sẽ về à?” Túc Bạch bình tĩnh phụ họa Khúc Kha, ngay sau đó chuyển hướng: “Mọi người đều không cần thì tôi đóng gói hết nha.”
Nói thật, trừ Túc Bạch, những người khác đều không ăn nhiều như thế.
Thẩm Hoài đã quen, nói: “Tùy cậu.”
Túc Bạch nhanh nhẹn gọi người, ngay sau đó lại nhìn lướt qua mấy người Đỗ Bách Tề, tầm mắt cường điệu trên người hai kẻ Đỗ Bách Tề, Lôi đội trưởng, hỏi: “Hai người không có bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Tỷ như hoa - liễu hoặc bệnh tương tự?”
Đỗ Bách Tề không nhịn được trợn trắng mắt: “Mi muốn c.h.ế.t à?”
Túc Bạch: “Tôi chỉ hỏi thử thôi.”
Đỗ Tiểu Ngũ bắt đầu xắn tay áo: “Đi ra ngoài tâm sự?”
Túc Bạch: “Anh đánh không lại tôi.” Anh nghiêm túc sai phái giám đốc: “Đều gói kín hết lại cho tôi.”
Đỗ Tiểu Ngũ thật đúng là chưa thấy qua người nào như Túc Bạch vậy, hắn cười lạnh một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi đánh không lại cậu?”
Từ khi 7-8 tuổi hắn đã trở thành tiểu bá vương trên đường, công ty Phú lệ bọn hắn không phải đám con ông cháu cha mới vào được, cũng không giống với mấy người Tần An, Vu Mãnh được gia tộc che chở. Bọn hắn phải dựa vào bản lĩnh của mình dám đánh, dám tranh đấu để tìm ra con đường sống mới có thể đi đến địa vị ngày hôm nay.
Nói thân thủ hắn không tốt có khác nào nói hắn 'không được', chuyện này không thể nhịn.
Hắn nói: “Không bằng, chúng ta đi ra ngoài so chiêu chút?”
Túc Bạch: “Mới vừa ăn xong, dễ đau dạ dày.”
“Cậu đừng nói mấy cái vô dụng đó với tôi, ăn xong đã một lát rồi, không chậm trễ công việc gì của cậu cả!” Đỗ Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Túc Bạch, bộ dạng không đánh không được.
Túc Bạch nhún nhún vai: “Vậy tùy anh! Do anh kiên trì muốn ra tay đó, thua đừng khóc.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “A! A!”
Khúc Kha phấn khích: “Đánh nhau rồi!” Cô hò hét: “Ai nha, sắp đánh nhau đến nơi rồi, đánh nhau đi!”
Cô nhóc này còn đổ thêm dầu vào lửa nữa kìa.
Vu lão gia tử bật cười: “Mgười trẻ tuổi có khác, sức sống tràn đầy.”