Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 348
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:05:56
Lượt xem: 81
“Em sở dĩ tìm người của võ quán bảo vệ mọi người, đưa đón mọi người đi Võ quán, lại còn đưa anh đến học vẽ ở Đại học Chấn Đán đều có nguyên nhân cả. Em hi vọng có thể giúp đỡ một chút cho Võ quán.”
Khúc Kha mang theo ý cười: “Anh tìm người của võ quán nhờ làm việc thì sẽ phải trả tiền cho họ, đúng không? Nhờ đó họ có thể tăng thêm một khoản thu vào, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút. Chúng ta không làm được nhiều thì chỉ chút ít như vậy vẫn được, phải chưa nào?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều kinh ngạc nhìn Khúc Kha.
“Em biết có một số kẻ giàu có sẽ quyên tiền hay ủng hộ gì đó cho cô nhi viện. Thế nhưng nhà chúng ta không phải người giàu có gì. Hơn nữa em cũng biết nếu chúng ta trực tiếp đưa cho họ cái gì đó chắc chắn họ sẽ không nhận. Những người ở Võ quán đều có cốt khí. Chi bằng chúng ta thuê người của họ, thiết lập quan hệ thuê mướn. Lòng em yên tâm hơn về anh mà bọn họ cũng có thể kiếm thêm thu nhập. Không phải mọi người đều vui sao? Anh nói có đúng không, Tiểu Đông?”
Tiểu Đông nghe hiểu hết thảy, gật đầu, nghiêm túc: “Anh hiểu rồi, chúng ta cần duy trì như thế.”
Khúc Kha mỉm cười: “Cho nên, bảo tiêu này à, chúng ta tiếp tục đi.”
Cô mới vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Thế mà lại là mấy người Đỗ Bách Tề……
Nhóm người Đỗ Bách Tề, ngoại trừ người một bước không rời là sư gia thì còn có Đỗ Tiểu Ngũ và Lôi đội trưởng vừa mới gặp ngoài cửa. Cả bốn người cùng đứng ở bên ngoài thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Thôi thì làm chủ nhà, Thẩm Hoài vẫn phải đứng dậy chào hỏi: “Các vị đại giá quang lâm, thật đúng là bồng tất sinh huy.”
(*) Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa, tương tự câu rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà; thật vinh hạnh…
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Vừa rồi nghe lão Lôi nói mọi người đều ở đây bèn qua chào hỏi một tiếng.”
Tiểu Bắc ngẩng đầu, cười tủm tỉm: “Chú Đỗ.”
Đỗ Bách Tề xoa xoa đầu Tiểu Bắc, nói: “Nhóc con hình như cao lên rồi.”
Tiểu Bắc vui vẻ: “Bởi vì cháu ăn rất nhiều cơm nha. Chú Đỗ, mời ngồi.”
Khúc Kha cho mọi người đều đứng lên rồi mới nhường chỗ.
Giám đốc ban nãy vừa chịu kích thích lớn tiếp tục nhận thêm một đòn đả kích mới, bây giờ đang tung ta tung tăng chạy ra chạy vào sắp xếp thêm ghế ngồi. Cũng may phòng không nhỏ nên vẫn còn ngồi đủ. Bốn người động tác nhất trí cùng ngồi xuống, lại xếp thêm chén đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-348.html.]
Tuy không biết mấy người này muốn qua đây chào hỏi một cái thôi mà sao lại đòi thêm chén đũa làm gì nhưng cũng không phải cô mời khách nên Khúc Kha im lặng không nói gì. Cô chỉ cảm khái đôi chút, trong cốt truyện gốc, Tiểu Bắc trở thành con nuôi của Đỗ Bách Tề, giờ cũng nhìn ra được Tiểu Bắc phòng bị cái này rồi lại phòng bị cái kia, ấy thế mà lại rất khách khí với Đỗ Bách Tề.
Không thể không nói, chuyện này thật kỳ diệu.
“Lâu rồi không gặp cô Cao, không sai biệt lắm thì cũng phải hơn hai tháng nhỉ?”
Khúc Kha nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước là lúc tôi chuyển nhà.” Cô bật cười, cảm khái: “Thời gian nhanh quá, thật đúng là đã hơn hai tháng.”
Tầm mắt cô quét qua nhanh qua người Đỗ Bách Tề cùng Lôi đội trưởng: “Không nghĩ tới hai người lại là bạn bè nha.”
“Nhìn không ra sao?” Đỗ Bách Tề mang theo ý cười.
Khúc Kha thành thật lắc đầu: “Rất không ra ý chứ.”
Lúc này không chỉ có Đỗ Bách Tề, cả Lôi đội trưởng cũng bật cười: “Cô chân thật ha.”
Lôi đội trưởng: “Bọn tôi có chỗ nào không giống bạn bè?”
Gương mặt hắn ta mang theo ý cười nhưng lại không tạo cảm giác thân thiết cho người khác. Khúc Kha yên lặng trong lòng đánh giá, người này thật không biết nói giảm nói tránh gì cả. Rõ ràng cũng không phải loại hình cười rộ lên khiến người ta đắm mình trong gió xuân mà còn suốt ngày làm bộ hiền từ lắm, cuối cùng nhìn cứ như chồn chúc tết gà.
Bình tĩnh mà xem xét thì trong phòng này, mấy người trưởng thành chỉ có Thẩm Hoài khi cười rộ lên trông có vẻ chân thành nhất. Ít nhất hắn ta còn được trời phú cho diện mạo nho nhã.
Người tự nhiên nhất phải kể đến Túc Bạch, cười không nổi thì không cười, giữ nguyên bản tính, ngược lại không cố tình chạy theo số đông. Khúc Kha ngầm so sánh, bảo sao mình có thể cùng anh trai này trở thành bạn bè, hóa ra do tính cách hợp nhau.
Khúc Kha không nói gì, Lôi đội trưởng gõ gõ mặt bàn ý bảo cô quay người sang. Khúc Kha còn chưa bị mất dây thần kinh xấu hổ, tuổi cô vẫn còn nhỏ, vẫn có thể giả vờ ngớ ngẩn chút.
Cô dựa người vào ghế, tầm mắt quét một vòng quanh người Lôi đội trưởng và Đỗ Bách Tề, sâu xa cười nói: “Ngài tự mình còn không biết sao? Cái này mà còn phải nói?”
Cô chi chỉ hai cái, hơi liếc qua bọn họ, chậm rãi nói: “Nghe qua câu một núi không dung hai hổ chưa?”
Thật đúng là vậy.
Hai người đều bật cười.