Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 343

Cập nhật lúc: 2024-05-24 12:19:37
Lượt xem: 101

Không biết có phải giữa Thẩm Hoài và Đỗ Bách Tề có quan hệ hay không hay do Tiểu Bảo thích hương vị đồ ăn nơi đây mà mấy lần Thẩm Hoài mời khách đều chọn tới nơi này. Lần này cũng không ngoại lệ.

Khúc Kha tự mình đến. Tiểu Đông cũng tự mình qua. Tiểu Bắc lại theo đuôi mấy người Tiểu Bảo đến nên không phải lo lắng.

Cô vừa vào đến cửa, giám đốc liếc mắt đã nhận ngay ra Khúc Kha, lập tức tiến lên: “Cao tiểu thư, mau mời.”

Khúc Kha bật cười: “Ngài còn nhớ rõ tôi à?”

Giám đốc: “Đó là dĩ nhiên.”

Đây không phải người anh Ngũ thích sao?

Bọn ông làm gì có chuyện không nhớ?

Quan trọng nhất chính là … luôn có người ý đồ thọc gậy bánh xe. Anh Ngũ nhà bọn ông lại là người thành thật chất phác nên mãi đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì. Thật khiến cho đám anh em bọn ông nhìn theo mà sốt ruột.

Buồn đến đau hết cả người!

“Bên này, mời ngài.”

Giám đốc cực kỳ am hiểu kỹ năng tưởng tượng giờ miệng mang ý cười còn trong lòng đã mắng Thẩm Hoài m.á.u chó phun đầy đầu, chỉ thấy trên đời sao lại có người thiếu đạo đức như thế. Ngoài miệng ông ta lại nói: “Thẩm tiên sinh ở phòng số 2.”

Khúc Kha: “Cảm ơn ngài nha.”

Bọn họ tới cửa, không chưa kịp mở cửa đã nghe thấy giọng nam giới hô: “Cao tiểu thư.”

Khúc Kha quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn nhướn mi, nói: “Lôi đội trưởng?”

Lôi đội trưởng hình như tham gia tụ tập cá nhân gì đó, cũng không mặc chế phục riêng, một thân tây trang có vẻ thêm vài phần khí thế tinh anh.

Khúc Kha mỉm cười: “Đã lâu không gặp, thật trùng hợp.”

Lôi đội trưởng nhếch khóe miệng: “Thật trùng hợp, Cao tiểu thư đây là hẹn gặp bạn bè?”

Khúc Kha cười khanh khách, tự nhiên hào phóng: “Hàng xóm nhà tôi.”

Lôi đội trưởng nhướn mày, ý vị sâu xa: “Hàng xóm à?”

Đại khái tiếng nói chuyện bên ngoài không nhỏ, cửa phòng từ bên trong kéo ra, Thẩm Hoài mở cửa, tầm mắt hắn ta đảo qua hai người, nói: “Lôi đội trưởng? Không nghĩ tới anh cùng Cao tiểu thư quen nhau, thật trùng hợp.”

Tầm mắt Lôi đội trưởng dừng trên người Thẩm Hoài, đột nhiên bật cười: “Hóa ra người Cao tiểu thư hẹn là Thẩm tiên sinh, tôi còn tưởng là Túc Bạch……”

“Anh tìm tôi?” Túc Bạch diện một thân quần áo lao động đầy sơn từ bên ngoài đi vào hỏi lại một tiếng.

Mặc đồ như vậy quả nhiên có thể đưa tới vô số ánh nhìn. Dù hành lang bên này không có ai nhưng anh đi từ đại sảnh qua đây cũng có thể tưởng tượng hấp dẫn được bao nhiêu ánh mắt.

Đến cả giám đốc cũng cảm khái, người này mặc như thế sao lại vào được nhỉ?

Mấy thằng nhãi đứng tiếp khách ở cổng lớn không ai cản người lại sao?

Làm ăn kiểu gì thế không biết.

“Chị!” Giọng Tiểu Bắc từ trong phòng vọng ra: “Mau vào đi.”

Lôi đội trưởng khóe miệng hơi nhếch một chút, nói: “Mấy người bên này thật náo nhiệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-343.html.]

Thẩm Hoài mỉm cười: “Bọn nhỏ ồn ào thôi.” Tay hắn ta đặt trên bả vai Khúc Kha, nói: “Đi vào ngồi.”

Hắn ta thuận thế đẩy Khúc Kha vào trong. Khúc Kha được thể theo đó vào phòng. Những người này cứ tôi một câu anh một câu khiến người nghe chẳng hiểu gì cả. Người đã vào trong nhưng lòng hiếu kỳ luôn có, Khúc Kha bắt đầu dựng lỗ tai lên muốn hít chút drama, hết sức chuyên chú mà hóng hớt câu chuyện bên ngoài.

Thế mà cô vừa rời khỏi, đám người họ cũng kết thúc luôn câu chuyện.

Đương nhiên không thể loại trừ nguyên nhân do Túc Bạch chặn mồm người ta. Anh hỏi: “Mấy người còn muốn nói chuyện thêm? Vậy chúng tôi ăn trước.”

Nói xong anh xoay người vào phòng, hơn nữa còn chẳng chút do dự chỉ huy giám đốc: “Có thể lên đồ ăn.”

Thẩm Hoài nhún vai, cười cười: “Chúng tôi……”

Lôi đội trưởng: “Tôi đây không quấy rầy nữa.”

Hắn ta lui ra phía sau một bước, chỉ một chút chính mình phòng. Bọn họ vừa lúc là đối diện.

“Đêm nay tôi mời Đỗ tiên sinh, nếu như Thẩm tiên sinh có hứng thú thì cũng có thể qua ngồi một chút.”

Thẩm Hoài mỉm cười: “Được.”

Hai người chào tạm biệt, đến tận lúc vào cửa mà ý cười trên mặt Thẩm Hoài vẫn chưa biến mất, duy chỉ có ánh mắt lạnh nhạt hơn không ít.

Chẳng qua đến lúc liếc một vòng những người trong phòng, ánh mắt dần bình ổn lại, hắn ta mỉm cười nói: “Cũng không biết cả nhà thích ăn gì, các món ăn này đều theo sở thích của mấy đứa nhỏ, nếu không thích cũng không liên quan đến tôi ha.”

Túc Bạch cùng Khúc Kha gần như đồng thanh: “Không sao”

Thẩm Hoài: “……” Tôi cảm giác mấy người đang ghét món ăn tôi gọi.

Khúc Kha: “Khi nào lên thêm một lần nữa thì tôi và anh trai, còn có Tiểu Bắc nữa sẽ gọi thêm mấy món là được, chọn……”

Cô bắt đầu lải nhải, Tiểu Bắc lập tức: “Bọn em có chọn món đó rồi.”

Khúc Kha búng tay một cái, khen: “Giỏi!”

Cô nghiêng mắt nhìn Túc Bạch, nói: “Em nghĩ anh sẽ thích mấy món này.”

Đây là cô căn cứ theo hiểu biết “sâu rộng” về Túc Bạch qua mấy ngày cọ cơm.

Túc Bạch nhếch khóe miệng lên, anh nói: “Ăn ngon thì chúng ta đóng gói một phần mang về.”

Khúc Kha lắc đầu: “Không được.”

Túc Bạch: “Không sao, dù sao anh ta có tiền, chúng ta ăn hôi, không cần khách khí.”

Khúc Kha bật cười: “Em không phải muốn nói cái này. Ý em là hiện tại thời tiết nóng như vậy, không để được.”

Túc Bạch: “Cũng đúng ha.”

Hai người không coi ai ra gì mà nói đến nói đi. Thẩm Hoài nhìn người này một chút, lại quay sang dòm người kia một lúc, ánh mắt dần hiện lên ý vị sâu xa khó nói. Mãi sau hắn ta mới chậm rãi hỏi: “Cảm tình hai người không tồi nhỉ?”

Túc Bạch cùng Khúc Kha thế mà lại cùng gật đầu.

Hai người này đúng lý hợp tình như vậy khiến Thẩm Hoài cứ cảm thấy quái quái.

Thẩm Hoài yên lặng nhìn trời: “……”

Loading...