Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-05-24 12:15:59
Lượt xem: 66
Hiện tại cô được tiếng chăm sóc gia đình nhưng hai người họ không phải không làm gì cả. Gia sản trong nhà cũng có một phần của họ. Kể cả bây giờ có tiền cô cũng không lấy ra, không nói trước mặt người khác. Dù đó là Lam tiểu thư có quan hệ không tồi, Khúc Kha cũng không lắm mồm mà khoe mẽ.
Lời nào nên nói, lúc nào không nên nói, khi nào cần phải tỏ ra yếu thế, cô đều rõ ràng.
Như bây giờ, cần phải thể hiện sự yếu thế của mình.
“Em không định kết hôn trong mấy năm gần đây.” Khúc Kha nhẹ giọng nói, cô rót nước thêm vào ấm trà, nói: “Lại nói, nếu may mắn gặp được người tốt còn đỡ. Nếu xui xẻo gặp vào kẻ xấu thì sao? Em không dám nói mình hỏa nhãn kim tinh để có thể 100% tìm được người tốt.”
Lam tiểu thư: “Em nói như vậy cũng không sai.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu có ý đồ lừa dối thì đừng nói là em, kể cả những người phụ nữ có kiến thức rộng rãi cũng chưa chắc không bị lừa. Thế nên em không tiếp xúc là tốt nhất.” Cô đưa tách trà cho Lam tiểu thư: “Chị nghĩ em, nhỡ dẫn sói vào nhà thì làm sao bây giờ?”
Lam tiểu thư suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
“Em nói như vậy cũng đúng. Không phải nhiều năm như vậy chị cũng không tìm người nào đấy thôi, phần lớn cũng do sợ không tìm được người đáng tin cậy. Rồi nhỡ không may bao nhiêu tiền mình vất vả tích cóp, bản thân không dám tiêu lại mất trắng.”
“Phải đó, phải đó.”
Hai người cứ thế mà buôn chuyện với nhau.
Chẳng biết bao lâu, ngoài sân viện truyền đến tiếng nói, là giọng của mấy người Tiểu Bắc tan học về. Từ khi dọn qua bên này, mấy đứa nhỏ thành lập một phân đội, số lượng càng ngày càng gia tăng, ngoại trừ Tiểu Bắc và Tiểu Thạch Đầu, còn có thêm bạn nhỏ Tiểu Bảo mới dọn qua và con trai cặp vợ chồng lầu 2. Cả đám cùng chơi cùng đi học.
Bốn bé trai về cùng lúc, không biết đang nói gì mà vô cùng hớn hở phấn chấn.
Tầm mắt Lam tiểu thư dừng trên người Tiểu Bảo, cảm khái: “Thằng bé cứ vậy mà đi theo Túc Bạch luôn à? Cha nó cũng có thể yên tâm mà mặc kệ con mình?”
Khúc Kha bật cười, nói: “Cha thằng bé không ở đây cũng tốt, em cảm thấy con người Túc Bạch còn đáng tin hơn cha nó nhiều.”
Lam tiểu thư: “Em biết gì à?”
Khúc Kha đúng lý hợp tình: “Gia đình bình thường làm gì có ông bố nào có thể để con lạc mất?”
Liếc thấy mấy đứa Tiểu Bắc đã về, chị dừng câu chuyện. Lam tiểu thư thuận thế đứng dậy: “Chị cũng về nhà đây.”
Khúc Kha tiễn người ra cửa, Tiểu Bắc ngoan ngoãn chào hỏi, Khúc Kha nghiêng mắt nhìn thoáng qua, hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
Ngày thường Tiểu Bảo đều trực tiếp qua đây, cùng Tiểu Bắc ôn tập bài vở với nhau, hôm nay lại không đến mà về nhà.
Tiểu Bắc: “Tiểu Bảo về nhà ngủ.”
Khúc Kha nhìn đồng hồ, 3 giờ rưỡi, nghi ngờ hỏi: “Ngủ giờ á?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-336.html.]
Tiểu Bắc gật đầu: “Đúng vậy, cha anh ấy đêm nay sẽ đến đây, anh ấy muốn đến nhà ga đón người nên ban ngày cần ngủ sớm một chút, bằng không tối đến không tỉnh được.”
Tiểu Bắc nói năng rành mạch: “Chị, cha anh Tiểu Bảo dọn đến cách vách nhà chúng ta, có thể có gì không tốt không?”
Khúc Kha hỏi lại: “Vì sao không tốt?”
Tiểu Bắc: “Bởi vì chú ta là Thẩm Hoài đó. Em còn nhớ rõ chuyện lúc trước chú ta muốn cưới chị làm vợ nhỏ đấy.”
Nói đến cái này, Tiểu Bắc liền ghét bỏ bĩu môi.
Khúc Kha không được bật cười: “Sẽ không sao đâu.”
Tiểu Bắc vẫn giữ nguyên bộ dáng lo lắng sốt ruột.
Khúc Kha: “Chúng ta chỉ là hàng xóm thôi, thậm chí còn không thân thuộc bằng hàng xóm trong cùng một khu nhà. Ngày thường chắc cũng không tiếp xúc gì đâu. Một khi đã vậy thì chị việc gì phải lo lắng? Mọi người không gặp nhau thì tốt rồi.”
Tiểu Bắc: “Em không phải sợ chú ta cứ quấn lấy nhà mình không bỏ sao?”
Khúc Kha cười: “Bên người chú ấy chẳng thiếu phụ nữ, cái này chưa chắc đâu.” Cô bóp bóp khuôn mặt cu cậu, nói: “Sao em cứ thích tự biến mình thành một cậu nhóc hay lo nghĩ vậy?”
Tiểu Bắc: “Em phải bảo vệ chị.”
Khúc Kha bật cười: “Vậy em tốt nhất nói được thì phải làm được đấy nhé.”
Tiểu Bắc kiên định: “Em làm được!” Tạm dừng một chút, lại nói: “Không được, em phải nói với anh trai, bọn em phải lên tinh thần phòng ngừa tất cả những kẻ có ý đồ gây rối, bọn em phải nhìn chằm chằm mới được.”
Khúc Kha: “……”
Tiểu Bắc: “Muốn đề phòng người nào đó không biết xấu hổ.”
Khúc Kha: “???”
Tiểu Bắc bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực, kiên định: “Em sẽ gọi cả Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Bảo giúp.”
Khúc Kha dở khóc dở cười: “Thiệt hay giả?”
Tiểu Bắc: “Thật đó!”
Khúc Kha cười một tiếng: “Chuyện của chị, hai người không cần phải xen vào đâu, trong lòng chị tự hiểu rõ, Nếu em thực sự muốn nhà mình trải qua tốt hơn thì hãy cố gắng học cho giỏi, đó mới là con đường đúng đắn nhất.”
Tiểu Bắc gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”