Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 329

Cập nhật lúc: 2024-05-24 12:13:13
Lượt xem: 96

Lôi đội trưởng nhìn lướt qua một lượt, nói: “Tôi thấy thân thủ cô ngày đó rất nhanh nhạy, học qua rồi à?”

Khúc Kha lắc đầu, đáp: “Không coi như học nghiêm túc gì, chủ yếu là phản xạ bản năng. Ai bảo tôi còn không nghĩ mình sẽ trở thành con tin. May mắn anh em trai nhà tôi đều học võ ở Võ quán Phúc Ninh, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ theo chân hai người học đôi chút, tóm lại cũng có tác dụng.”

Lôi đội trưởng nhìn về phía hai cậu trai trắng nõn ngồi đối diện.

Cả hai đều mang bộ dạng tiểu công tử văn nhã mà không giống với những kẻ vũ phu gì hết. Người học võ chịu đựng khổ cực khi mỗi ngày phơi nắng phơi gió, ai nấy đều hơi đen một chút. Thế mà hai người này lại không tạo cảm giác như vậy cho người khác. Ngược lại còn trắng nõn sạch sẽ.

“Võ quán Phúc Ninh? Chỗ này tôi chưa từng nghe qua? Dạy cái kia?”

Khúc Kha: “Vịnh Xuân.”

Cô nói chuyện tự nhiên hào phóng, không tạo cảm giác ngại ngùng e sợ gì, quả thật khiến người khác thấy thân thiết hơn. Lôi đội trưởng mỉm cười: “Vịnh Xuân không tồi, nhưng thích hợp với nữ giới hơn.”

Hắn ta lại liếc mắt nhìn Khúc Kha một cái, phát hiện lúc cô nói chuyện đều luôn nhìn vào mắt người đối diện, nhờ đó mà tăng thêm cảm giác chân thành, một đôi mắt to ngập nước thành thành thật thật.

“Tôi thấy mấy đứa đều hào hoa phong nhã, có vẻ không giống với người tập võ. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Ánh mắt Lôi đội trưởng dừng một lúc lâu trên ngăn tủ, nơi này có bài một bức tranh được lồng vào khung kính. Có thể thấy được người được vẽ bên trong chính là thiếu nữ trước mặt.

Hắn ta đứng dậy đi tới trước bức tranh, hỏi: “Đây là tác phẩm của Cao tiểu thư?”

Khúc Kha: “Đây là anh trai tôi vẽ.”

Tiểu Đông nghiêng mắt: “Đây là tôi vẽ em gái.”

Khúc Kha nhìn vị Lôi đội trưởng kia, không biết người này đến nhà có ý định gì, nếu nói chỉ vì cảm ơn, cô chẳng tin, cảm ơn cái rắm, ai biết có thật không. Cô không tin mấy người ở phòng tuần bộ đều tốt bụng như vậy.

Khúc Kha không biết mình đã làm gì mà có thể khiến người ta đến tận nhà nhưng cô sẽ cố gắng cẩn thận hơn nữa.

Cô dựa vào sô pha, nói: “Ngài không giống như tới tặng lễ vật, mà cứ như điều tra nhân khẩu.”

Lôi đội trưởng quay đầu lại nhìn cô.

Khúc Kha nhướng mày.

Lôi đội trưởng cười dài một cái: “Tôi không có ý này.” Tươi cười của hắn ta không đổi: “Chỉ là có chút tò mò. Đại khái là bệnh nghề nghiệp đi.”

Khúc Kha: “Bệnh nghề nghiệp? Ngài xem tôi như kẻ khả nghi?”

Lôi đội trưởng: “Vậy thì không phải, cô nghĩ nhiều rồi. Nếu thật sự khả nghi, tôi sẽ trực tiếp bắt cô. Sao còn phải đứng ở đây nhiều lời làm gì?” Hắn ta nhìn lướt qua, nói: “Chỗ này của cô khá tốt đấy.”

“Thầy Túc trang trí luôn tốt.” Khúc Kha cười tủm tỉm.

Túc Bạch nhếch lên khóe miệng: “Anh cũng vì tiết kiệm tiền thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-329.html.]

Đã biết chi tiết thân phận của Túc Bạch, đám người phòng tuần bộ thiếu chút nữa ctrợntrắng mắt, mấy kẻ có tiền như bọn mi đều bủn xỉn như vậy à? Không buồn nghĩ đến cảm nhận của đám người nghèo bọn tui sao?

Bảo sao bọn mi có tiền?

Đều do bủn xỉn cả.

Tuy rằng nội tâm đang chửi rủa vô số lần nhưng ngoài mặt đám người này vẫn lộ ra nụ cười ứng phó giả dối.

Chỉ có Khúc Kha chân thành mà nói: “Anh cừ lắm, siêu trâu bò luôn!”

Đây là suy nghĩ chân thật từ nội tâm của cô.

Người có thể tự mình trang hoàng cả một căn nhà lớn như vậy không phải người bình thường.

Túc Bạch: “Không phải rất khó, anh vẫn luôn tự mình làm. Bên này của em có chuyện cứ gọi anh, anh làm cho.”

Khúc Kha: “Vâng ạ. Trao đổi công bằng, anh cứ tới cọ cơm nha.”

Đôi mắt Túc Bạch sáng lấp lánh: “Thành giao*.”

(*) Thành giao: Giao dịch thành công.

Lôi đội trưởng: “……”

Hắn ta cố gắng bình tĩnh một chút, ý vị không rõ nói: “Phòng ở đây không tồi, cho thuê rất đáng tiếc.”

Túc Bạch cùng Khúc Kha động tác nhất trí nhìn Lôi đội trưởng, trăm miệng một lời hỏi: “Vì sao đáng tiếc?”

Lôi đội trưởng bị nghẹn một chút.

Túc Bạch: “Tôi ở một mình không hết, cho thuê còn có thể kiếm chút tiền.”

Căn nhà này cho thuê tiền thu về không chênh lệch bao nhiêu với tiền lương anh kiếm được khi làm ở Ngân hàng Hoa Kỳ một tháng, chính anh cũng thấy rất ổn đó chứ.

Lôi đội trưởng: “…… Vậy cũng phải.” Hắn ta mỉm cười: “Nơi này không tồi, đáng tiếc đã bị thuê hết, bằng không tôi cũng thuê một gian phòng ở.”

Khúc Kha: “Ngài chính mình không có phòng sao?”

Đường đường một gã Tổng cảnh trưởng phòng tuần bộ, nói không có phòng sợ là không thể nào đi? Nói thế nào Khúc Kha cũng không tin.

Lôi đội trưởng: “Có phòng ở chưa chắc đã không thể thuê nhà. Đỗ Tiểu Ngũ cũng có phòng riêng đấy thôi, không phải anh ta cũng thuê thuê phòng ở đây đấy sao? Tôi thấy phong thủy ở đây rất tốt.”

Nói tới đây, hắn ta bật cười.

Nụ cười này nhiều ít mang theo hàm ý gì đó khiến bọn cô phải suy đoán.

Loading...