Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:18:03
Lượt xem: 97
Khúc Kha chân thành nói: “Thật ra cháu rất hy vọng bộ được chiếu trên màn ảnh. Cháu thấy quyền tiểu thuyết đó có ý nghĩa tồn tại rất lớn, truyền bá càng rộng sẽ càng có lợi. Ai biết chừng trong lúc vô tình còn có thể giúp được người nào đó ấy chứ.”
“Người ta không phải vẫn nói hai tay bút đối lập sao? Cháu thế mà thật rộng lượng rộng rãi.”
Khúc Kha: “Trên đời lấy đâu ra nhiều oan gia thế? Nhiều lúc đều do người khác suy nghĩ nhiều. Như Xưởng điện ảnh của bọn chú có rất nhiều nữ minh tinh, người người tranh nhau khoe sắc, người ngoài có khi còn nghĩ quan hệ của họ nhất định sẽ chẳng ra gì. Trên thực tế có khi còn rất tốt ấy chứ.”
Lê quản lý cùng Lam tiểu thư gần như đồng thời phát ra tiếng cười. Sau lại trăm miệng một lời nói: “Thật sự quan hệ không tốt thật.”
Lê quản lý bổ sung một câu: “Chỉ cần tùy tiện tìm hai người cũng chắc chắn từng có mâu thuẫn. Chẳng qua đám minh tinh ấy cũng chia thành vài phe phái. Từ khi Đào Mạn Xuân đến tới giờ, mọi người lại hòa thuận hơn không ít. Ai bảo kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình, cả một cộng đồng người cùng ghét một kẻ thì dĩ nhiên tất cả đều là bạn rồi.”
Khúc Kha: “……”
Quần chúng vây xem: “……”
Vợ chồng Trần biên tập: “……” Bọn tui không cẩn thận nghe được nội dung khó lường gì thế này.
Mấy đứa bé cúi đầu lùa cơm nhưng lỗ tai dựng lên nghe lén lại giả bộ như bản thân không biết gì cả. Đám cục cưng bọn cháu đều đang nghiêm túc ăn cơm đấy.
Bọn cháu đều nghiêm túc ăn cơm đó nha.
Khúc Kha: “Nếu tôi có thể đẹp như vậy, người khác chán ghét tôi, tôi cũng cam nguyện.”
Lam tiểu thư bật cười, nói: “Đứa nhóc như em thật là…… Em vốn dĩ so với Đào Mạn Xuân còn đẹp hơn đó!”
Không thể không nói cô nhóc này lúc trước trông vẫn còn rất trẻ con, giờ càng lớn càng xuất sắc. Quả thực cô bé vừa thông minh vừa xinh đẹp.
“Nhà chị nếu có cô bé như em, lớn lên sẽ lo lắng c.h.ế.t mất.”
Khúc Kha chọc trán Tiểu Nha một cái, trêu: “Em nghe thấy chưa? Chờ em lớn lên, mẹ em sẽ nát tim nát phổi đó.”
Tiểu Nha đúng lý hợp tình: “Em sẽ luyện võ, luyện khỏe mạnh cường tráng, vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ và mẹ Hứa. Nếu ai bắt nạt bọn em, em sẽ đánh hắn. Hung hăng đánh hắn!” Con bé kéo kéo góc áo Tiểu Bắc, hỏi: “Anh Tiểu Bắc, anh giúp em được không?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Được.”
Tiểu Đông: “Anh đây cũng giúp em, bọn anh đều giúp em.”
Chẳng bao lâu mấy đứa nhỏ đã thành lập phân đội nhỏ chống bắt nạt, chuyên đánh người, Khúc Kha tự đáy lòng cảm khái: “Thật hoạt bát.”
Tiểu Bắc: “Chị cũng cùng em luyện tập, chị cũng rất lợi hại.”
Khúc Kha: “Thầy Cổ không nhận chị, nếu ông nhận chị, chị cũng đi.” Cô ghen ghét nhìn Tiểu Nha, nói: “Thế mới nói nhóc con như em có cơ hội thì ngoan ngoãn mà học, chờ em lớn hơn một chút có thể giống chị ở nhà tự mình luyện tập.”
Mùi ghen tị của Khúc Kha bay ra ngoài như bốc lửa, Tiểu Nha khanh khách cười.
Tiểu Đông: “Em gái, anh dạy em, em nhất định không thể kém người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-317.html.]
Khúc Kha: “Em đây đành trông cậy vào anh vậy.”
“Em cũng có thể dạy chị.” Tiểu Bắc cũng tự đề cử.
Mọi người đều bật cười, không thể không nói một nhà ba anh em này tình cảm thật tốt.
“TINH TINH TINH!” Ngoài cổng đột nhiên truyền đến tiếng chuông.
Khúc Kha nháy mắt che lại lỗ tai, phiền muộn: “Túc Bạch này lắp chuông kiểu gì mà tiếng lớn thế, đau tai đến chết.” Cô bất đắc dĩ đứng dậy, nói: “Tôi ra ngoài xem chút nhé.”
Giờ mới chỉ có một nhà cô dọn vào, Túc Bạch lại không ở nhà, cô cũng không thể nghe được tiếng chuông mà không ra.
Tiểu Đông lập tức đứng dậy: “Vẫn để anh thôi.”
Khúc Kha đơn giản: “Chúng ta cùng nhau ra xem.”
Hai anh em cùng nhau đi ra cổng lớn, Khúc Kha kéo cổng ra, nghi ngờ nhìn ra bên ngoài: “Cậu tìm ai?”
Bên ngoài là một thiếu niên xa lạ, quần áo sạch sẽ, cậu ta cầm theo một cái hộp lớn, trên tay còn ôm một bó hoa lớn: “Xin hỏi, ngài là Cao Nhược Huyên tiểu thư sao?”
Khúc Kha gật gật đầu, ừ một tiếng, nói: “Cậu là……?”
Người kia đưa bó hoa giao cho Khúc Kha, nói: “Cao tiểu thư, đây là đưa cho ngài.”
Khúc Kha: “Tặng cho tôi? Ai tặng cho tôi?” Cô mỉm cười: “Cũng không phải có người tặng chứ?” Cô không nghĩ ra ai sẽ tặng hoa cho mình.
Thiếu niên: “Tôi cũng không biết ai đưa cho ngài, có điều bên trong có tấm card.” Cậu ta giao hộp đồ cho Khúc Kha, nói: “Bánh kem cũng đưa cho ngài.”
Khúc Kha mê mang nhận đồ, thiếu niên bổ sung một câu: “Là một vị tiên sinh người nước ngoài.”
Khúc Kha bừng tỉnh, a một tiếng.
Tính lại thì cô chỉ quen một người nước ngoài, cảm ơn thiếu niên, Khúc Kha ôm hoa tươi, cầm hộp vào nhà.
“Trời ạ, đây là ai đưa thế? Xem thử xem!”
Con gái nhà Lê quản lý - Lê Oánh đúng tuổi thiếu nữ hoài xuân, tuy thích ăn nhất nhưng cũng yêu hoa tươi không kém. Cô nàng kích động nhìn Khúc Kha, nói: “Quả nhiên mọi người đều thích cô Cao.”
Khúc Kha lấy tấm card ra, quả nhiên là Tom đưa.
Tom từ lần trước chơi mạt chược thua liền từ chối tham gia những buổi tụ hội như vậy.
Thật sự… thua quá thảm.
Khúc Kha: “Là Tom tiên sinh đưa.”