Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:12:18
Lượt xem: 79
“Bọn chị dọn đi rồi, đôi vợ chồng kia có về cũng không thể tìm thấy. Chị nghĩ đối với hai đứa bé đều tốt. Em đừng thấy bọn chúng sống có vẻ không tồi chứ thế đạo như bây giờ có bao nhiêu người bán trai bán gái. Đặc biệt là những bé gái kia còn có thể bị bán đến chỗ đáng ghê tởm chỉ vì muốn đổi về chút tiền, chị không dám đánh giá cao nhân phẩm của chúng. Giờ nhà chị dọn đi rồi, hai kẻ đó có về cũng không tìm thấy ai cả. Phòng ở lại một lần nữa cho thuê, không phải những người ở trọ ban đầu, chúng có muốn hỏi thăm cũng không làm được gì.”
Nói tới đây, chị bỗng cười nhạt: “Như vậy chị nhiều ít cũng có thể an tâm một chút.”
Khúc Kha: “Vậy cặp vợ chồng kia… thật sự tìm không thấy sao?”
Lam Thải Điệp: “Chị cũng không biết nữa, có điều chị cũng không nhờ người tới phòng tuần bộ hỏi thăm nữa. Đi đến đó chỉ ném tiền qua cửa sổ, số tiền đó thà chị để lại mua chút thịt cho mấy đứa nhỏ ăn còn hơn. Mấy kẻ ở phòng tuần bộ nào làm được việc gì.”
Khúc Kha bật cười. Cô hỏi: “Vậy kế tiếp chị định làm gì bây giờ?”
Lam Thải Điệp chớp chớp mắt, cười sâu kín.
Khúc Kha đột nhiên nhanh trí nói: “Vậy…… Chị không phải muốn nói với em, chị muốn thuê nhà ở đây đấy chứ?”
Lam Thải Điệp phụt một tiếng bật cười: “Em thật thông minh nha.”
Khúc Kha lại lần nữa không còn lời gì để nói, mãi sau cô mới chậm rãi hỏi lại: “Chị thật sự muốn thuê phòng ở đây?”
Lam Thải Điệp: “Thế nào? Em không chào đón?”
Khúc Kha: “Em cũng không phải chủ nhà, có cái gì mà hoan nghênh hay không? Đều là hàng xóm cũ với nhau, em vui mừng còn không được ấy chứ. Nếu người lạ còn không biết có dễ ở chung không nữa.”
Lam Thải Điệp bật cười: “Em còn lo lắng cái này? Chị thấy mặc kệ ai em cũng có thể thành thạo thu phục.”
Khúc Kha lắc đầu: “Mới không, em thật ra cũng rất sợ cùng người xa lạ ở chung.”
Lam Thải Điệp: “Không nhìn ra đó.” Chị cười đủ rồi mới nói: “Kỳ thật chị muốn dọn đi còn vì nguyên nhân khác là an toàn. Bên ngoài có chỗ nào an toàn hơn trong Tô Giới đâu. Nếu chỉ có hai người phụ nữ là chị và mẹ Hứa thì thế nào cũng được. Giờ lại còn có thêm hai đứa nhỏ. Chị nghĩ dọn qua đây kiểu gì cũng an toàn hơn nhiều. Dù tiền thuê nhà có đắt chút nhưng thuê trong Tô Giới 40 đồng một căn phòng cũng chẳng có gì lạ. Bằng đó chị đã thấy rất thỏa mãn rồi.”
Khúc Kha đôi mắt lóe lóe, nói: “Quả thực như vậy, tuy phòng cũ cách Tô Giới không xa nhưng rốt cuộc không có cách nào so với Tô Giới được.”
Lam Thải Điệp gật đầu: “Đúng vậy! Nơi này vị trí thật tốt.”
Khúc Kha lại nhìn lướt qua cửa, thấy bóng dáng nho nhỏ đã biến mất. Cô nói: “Vậy khi nào mọi người định dọn qua?”
Lam Thải Điệp: “Mấy ngày nữa đi, bên kia xong đâu đấy, chị sẽ dọn qua.” Chị nói: “Đồ đạc nhiều, mấy ngày nay sẽ lén lút dọn trước một ít qua đây. Thật là, chuyển có cái nhà mà cứ như ăn trộm.”
Khúc Kha phục sát đất. Cô nói: “Vậy chị ở phòng nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-313.html.]
Lam Thải Điệp chỉ chỉ trên lầu, đắc ý dào dạt, nói: “Trên tầng nhà em!”
Khúc Kha: “…… a.”
Không phải chứ, chị gái à, cái này có cái gì mà đắc ý đâu?
Nhưng Lam Thải Điệp lại đắc ý như vậy đấy, hê, vui mà!
Khúc Kha: Khó hiểu.
Mà lúc này, Tiểu Bắc lôi kéo Tiểu Nha chạy đến, cau mày, nói: “Trẻ con không thể nghe lén người khác nói chuyện.”
Tiểu Nha chạm chạm hai đầu ngón tay với nhau, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em không phải cố ý.”
Cô bé qua đây rửa tay, đúng lúc đi ngang qua thư phòng, không cẩn thận nghe được bên mình nên mới dừng chân lại. Thật ra trong lòng bé luôn sợ bị vứt bỏ nên mới nhịn không được nghe lén một chút.
“Thực xin lỗi.”
Tiểu Bắc nhìn bộ dạng thấp thỏm của con bé, nói: “Em không cần nói xin lỗi với anh. Muốn xin lỗi thì cũng phải nói với chị chủ nhà và chị anh chứ.”
Tiểu Nha a một tiếng nho nhỏ.
Tiểu Bắc nhấp nhấp miệng nhỏ, dặn: “Giờ thì thôi vậy. Anh sẽ không mách em. Sau này em không được như thế nữa, trẻ con không thể lén lén lút lút với người trong nhà được.”
Tiểu Nha vội gật đầu không ngừng: “Em biết ạ.”
Nghĩ đến ‘mẹ’ rất thương mình, còn vì mình mà chuyển nhà, trong lòng Tiểu Nha ấm sực lên. Cả nhà đối với bé rất tốt, rất rất tốt nhưng cứ lúc đêm khuya yên tĩnh bé lại vô cùng lo lắng. Bé biết bản thân mình ở trong nhà chỉ là người ngoài.
Bé sợ mẹ sẽ không cần mình nữa.
Đến cả cha ruột còn không cần bé.
Tới tận lúc này bé cuối cùng mới có thể yên tâm.
Hóa ra thật sự chẳng có ai xem bé như người ngoài cả.
Bé thở ra một hơi thật dài, cứ như muốn đem tất cả sự thấp thỏm bấy lâu nay đuổi hết ra ngoài.