Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:08:24
Lượt xem: 104
Túc Bạch cười cười: “Anh không biết họ vì sao muốn đến nịnh bợ mình nhưng anh nghĩ họ tính toán sai rồi. Nếu như anh có liên hệ với bên kia thì cũng không một mình cô đơn ở lại Thượng Hải. Có lẽ anh sẽ đến chỗ khác nhưng chắc chắn anh sẽ không qua Sơn Tây tìm họ. Mặc kệ có ai đến nịnh bợ đều chỉ làm không công thôi.” Dừng một chút, anh nói: “Có điều anh đoán bên kia chắc đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không cũng sẽ không yên lặng nhiều năm như vậy rồi đột ngột ngóc đầu lên.”
Khúc Kha mắt to ngập nước nhìn Túc Bạch, hỏi: “Vậy anh không tò mò?”
Túc Bạch lắc đầu: “Mọi người đã nói không cần liên quan đến nhau rồi.”
Khúc Kha nhìn Túc Bạch chăm chú, Túc Bạch lại rũ đầu xuống nhìn tay Khúc Kha đang bao lấy cổ tay mình.
Tay cô mềm mại thon dài, trắng nõn, lại có một lớp kén hơi mỏng, không biết do nhiều năm cầm bút hay phải làm việc mà thành.
Túc Bạch đột nhiên hỏi: “Em thì sao? Em có nghĩ tới quay về Phụng Thiên không?”
Khúc Kha kinh ngạc nhìn Túc Bạch, ngay sau đó cũng lắc đầu, cực kỳ kiên quyết: “Em không, chắc sẽ không trở lại đâu? Có điều nói trước bước không qua, ai biết được sau này thế nào?”
Túc Bạch gật đầu, anh cũng nghĩ thế.
Hai người sóng vai ngồi trên băng ghế nhỏ. Buổi tối hôm nay bóng đêm có vẻ tốt đẹp biết bao nhiêu. Chỉ có thẳng nam Túc tiên sinh không biết thưởng thức vẻ đẹp của sao trời. Cái hay không nói, nói cái dở mới là thái độ bình thường của anh.
Anh hỏi: “Trước kia khi bà Liễu bày trò khiến cô em ngã ngựa thế nào, em có muốn biết không?”
Khúc Kha lắc đầu, kiên định: “Không.” Cô bình tĩnh nói: “Bà ta bây giờ trải qua như thế nào đều do gieo gió gặt bão, em sẽ không quan tâm. Không dẫm thêm cho bà ta một đạp đã là nhân từ lắm rồi.”
Cô lạnh lùng cười, chậm rãi nói: “Đám người đó không chỉ cầm đi hết tài sản nhà em mà còn ngược đãi ba anh em bọn em. Em hận c.h.ế.t bọn chúng. Anh biết không? Lúc trước nếu không phải vì để ba người bọn em thuận lợi chạy trốn, có lẽ em đã trực tiếp đốt hết Bạch gia. Thôi cũng chẳng sao, dù không thể trực tiếp thiêu hết Bạch gia thì giờ bọn chúng cũng đừng mơ sống những ngày tháng tốt. Em không thể tận mắt thấy báo ứng dành cho đám người đó nhưng nhìn chúng đi từng bước từng bước một rơi vào bẫy cũng đủ để khiến em vui vẻ. Còn khinh em là một con nhãi đáng thương tùy người vo tròn vo dẹp cơ đấy? Thật nực cười.”
Khúc Kha rút tay ra, chạm nhẹ vào Túc Bạch, hỏi: “Có t.h.u.ố.c lá không?”
Túc Bạch: “Không có! Anh không hút thuốc lá.” Anh nhìn Khúc Kha, nói: “Không thấy em hút thuốc lần nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-308.html.]
Khúc Kha gật đầu: “Đúng vậy, em không hút thuốc lá, nhưng nói đến cái này thật tức nên muốn cầm một điếu giả bộ chị đại chút?”
Rõ ràng không phải lúc vui vẻ thế mà Túc Bạch lại gợi khóe miệng lên nở nụ cười. Anh nói: “Không cần giả vờ, ở lòng anh, em đã rất mạnh mẽ rồi.”
Bọn anh tiếp xúc không phải nhiều lắm nhưng Túc Bạch vẫn tự tin cho rằng mình phần nào hiểu được con người Khúc Kha. Anh vẫn luôn biết cô không phải một cô nhóc đáng yêu mềm mại như vẻ ngoài.
“Anh nghe nói Bạch gia suy bại vì kho báu, chuyện này chắc do em làm?”
Nếu đã biết chuyện này là giả, cuối cùng do ai làm, suy nghĩ một chút cũng không khó đoán.
Chỉ tiếc có rất nhiều người vì tài bảo mà trầm mê trong đó, văn bản không muốn tin tưởng mọi thứ được tạo ra đều là giả. kể cả trong lòng có đôi chút hoài nghi cũng không ngờ kẻ làm ra chuyện đó chỉ là một bé gái mới mười mấy tuổi. Bản năng con người đều coi thường những bé gái tuổi còn nhỏ, đây cũng là nguyên nhân khiến người ta bị lừa trong ngỡ ngàng.
Túc Bạch nhìn Khúc Kha, Khúc Kha cười cười, không nói gì.
“Nếu không có lòng tham thì sao có người trúng kế?” Mãi sau Khúc Kha mới nói một câu như vậy.
Túc Bạch nghe xong lại mỉm cười: “Trên đời này nào có ai không có lòng tham? Người này tham cái này, người kia tham cái khác, tóm lại luôn có lòng tham của riêng mình.”
Khúc Kha: “Vậy cũng phải.”
Cô tùy ý nắm lấy một bụi cỏ nhỏ, giật một cây rồi ngậm trong miệng, hỏi: “Anh rể của anh sao lại đến Thượng Hải thế? Không phải bối cảnh của chú ta ở Phụng Thiên rất thâm hậu hay sao?”
Túc Bạch: “Hoàn cảnh như vậy, thế đạo như thế, bối cảnh thâm hậu thì thế nào? Thật ra bốn năm trước anh ta đã có ý định rời Phụng Thiên rồi. Chẳng qua, nhà lớn nghiệp lớn, muốn di chuyển không dễ dàng chút nào. Mãi đến khi Tiểu Bảo đi lạc lần trước mới khiến anh ta hạ quyết tâm. Mặc dù tuần tự mưu tính từng bước nhưng cũng mất thời gian dài như vậy mới xử lý xong cơ bản mọi chuyện. Ai bảo bây giờ Đông Bắc thuộc về tay người nước ngoài.”
Khúc Kha nhẹ giọng: “Em hiểu.” Cô cười cười: “Mấy nhân vật nhỏ như chúng ta chẳng có đồ đáng giá, lúc cần chạy thì cứ chạy thôi. Ai như chú ta, nhân vật lớn, chỉ sợ gia sản cũng nhiều vô số kể. Muốn mang đi cùng lúc dĩ nhiên khó. Thế nhưng không mang đi cũng không được, thế chẳng phải hời cho mấy tên đáng ghét, mấy gã bạch nhãn lang sao? Mất nhiều thời gian xử lý cũng không có gì lạ. Chuyện như thế, em cũng hiểu.”
Túc Bạch cười: “Đúng đúng đúng, em hiểu.” Anh nói: “Đúng rồi, em có biết chuyện về tài sản Bạch gia không?”
Khúc Kha: “Gì ạ?”