Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 305

Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:07:13
Lượt xem: 83

Trong số tất cả thân phận đang có, Khúc Kha không yên tâm nhất chỉ có bộ . Theo lý thuyết thân phận này đáng ra không có nhiều vấn đề, tuy nhiên dù vấn đề không lớn cô vẫn muốn cẩn thận một chút.

Càng cẩn thận bao nhiêu thì về sau sử dụng thân phận đó viết những bản thảo khác sẽ không lo lắng bị vạch mặt.

Có lẽ do bản thảo viết ra những thứ có ích, lại được người khen ngợi mà Khúc Kha nhịn không được bắt đầu muốn thử vươn móng vuốt xa hơn.

Con người ấy à, nếu có cơ hội lá gan sẽ càng lúc càng lớn.

Khúc Kha mở giấy ra chuẩn bị viết bản thảo. Cây bút đặt xuống, cô định viết về một vụ án mới, có nạn nhân tử vong. Vụ án này từ người bị hại cho đến kẻ hại người đều không liên quan đến nhau. Thế nhưng họ lại như có như không xuất hiện, đằng sau vụ án đều xuất hiện bóng dáng của họ, đồng thời còn mơ hồ ám chỉ ý đồ thực sự.

Khúc Kha viết dưới hình thức mịt mờ, có điều ở đây người thông minh không ít, chắc chắn đều có thể hiểu ra.

Đều là đám hồ ly ngàn năm, cần gì sợ chơi trò Liêu Trai?

(*) Câu này ý chỉ người thông minh cần gì phải nói rõ ra. Trong đó Liêu Trai là những câu truyện hư cấu, tâm linh, ma quái.

Khúc Kha chỉnh sửa xong xuôi bản thảo mới đặt vào phong thư. Khúc Kha dán kín phong thư, đặt trong ngăn kéo khóa kín. Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, có lẽ không thể làm được gì nhiều, cô chỉ hi vọng lấy chút năng lực ít ỏi của bản thân nhắc nhở cho người khác, cảnh báo cho họ, càng có nhiều người biết thì càng giúp ích cho xã hội.

Khúc Kha viết xong bản thảo mà vẫn không ngủ được. Có lẽ do chuyển đến nhà mới nên lạ giường, cô đành phủ thêm áo khoác, mở cửa toàn bộ trong sân viện. Lúc này kể cả không ngủ được cũng không thể ra ngoài, buổi tối đi dạo trên đường cái sao đảm bảo an toàn?

Bây giờ đã khá tốt rồi, tối không ngủ được cô vẫn có thể đi qua đi lại trong sân, ngược lại còn dễ chịu hơn nhiều so với trước đây.

Gió nhẹ thổi qua từng cánh hoa, Khúc Kha quay đầu nhìn về phía căn nhà, dù không phải thuộc sở hữu của cô nhưng thuê ở đây cũng khiến tâm trạng thật tốt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu khoảng trăm năm sau mà có một căn nhà kiểu tây như vậy, thật đúng là phát rồi. Cảm giác phát tài chỉ lướt qua trong vài giây, Khúc Kha bật cười với suy nghĩ của mình, cô làm sao sống được đến lúc ấy?

Kể cả sống được đến hơn trăm tuổi thì già rồi, chắc cũng không còn để ý đến tài vật ngoài thân nữa.

Thế loạn bây giờ chỉ có vàng mới có thể mang đi, mới dễ đổi, một đống phòng ở không thể di chuyển làm sao so sánh bằng.

Thế mới nói chỉ có "cá chiên bé" mới là tốt nhất.

(*) Cá chiên bé - đã nói ở các chương trước, ý chỉ vàng, cách nói ẩn ý của bé Tây.

“Sao em vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Khúc Kha nghe thấy có tiếng nói, quay đầu lại nhìn về phía Túc Bạch, mỉm cười: “Em đã đánh thức anh sao?”

Túc Bạch lắc đầu: “Còn chưa ngủ, nhìn thấy em ở trong sân.” Anh đứng bên cạnh cô, nói: “Anh không biết trồng hoa, có điều không nghĩ tới bọn chúng lại rất ngoan cường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-305.html.]

Khúc Kha bật cười: “Em biết cắm hoa lại không biết trồng hoa.”

Ai bảo hiện đại không có chỗ nào có thêm hạng mục thuê trồng hoa, cắm hoa thật ra còn có. Cô còn từng làm thêm ở cửa hàng bán hoa đến 3 tháng đấy. Nghĩ lại Khúc Kha chân thành cảm khái, nhờ đời trước bần cùng mà giờ cô mới nắm trong tay nhiều kỹ năng đến thế.

Bần cùng khiến con người ta phải làm mọi việc.

Hoàng hậu làm thuê chính là tui.

Khúc Kha suy nghĩ lung tung về những ngày tháng vất vả, khóe miệng hơi cong lên hàm chứa chút ý cười. Túc Bạch nhìn thấy lại hiểu lầm, anh nói: “Cha mẹ em chắc rất thương em.”

Khúc Kha nhướng mày.

Túc Bạch: “Em được học thật nhiều thứ.”

Khúc Kha đô đô miệng, nói: “Đúng vậy, em thật sự học được thật nhiều thứ.”

Chẳng qua, không quan hệ gì đến cha mẹ cả. 'Khúc Tri Thiền' cũng đâu có học mấy thứ này. Nghĩ đến cũng phải, Khúc Tri Thiền là tiểu thư khuê các chân chính, sao có thể học mấy thứ đồ thất thất bát bát linh tinh vậy chứ.

Chỉ có Khúc Kha cô mới thế thôi.

Khúc Kha: “Anh thì sao? Anh làm nhiều công việc như vậy, học được từ khi nào thế? Em vẫn luôn nghĩ anh là con nhà có tiền.”

Túc Bạch: “Em không biết sao?”

Khúc Kha mắt to sáng ngời: “Vì sao em lại biết?”

Lòng hiếu kỳ của cô nặng nhưng cũng không phải người chuyên môn đi tìm hiểu chuyện riêng của người khác.

Khúc Kha: “Em không biết mà.”

Túc Bạch bật cười, cảm khái: “Vậy em đúng là một chút cũng không quan tâm anh rồi.”

Khúc Kha: “……” Cô sâu kín nói: “Lời này không giống những gì anh có thể nói ra.”

Túc Bạch: “Nhất thời cảm khái.” Anh nói: “Thực ra em không biết cũng không kỳ lạ, chuyện yêu hận tình thù của nhà anh có mất cả đêm cũng không nói hết.”

Khúc Kha lập tức bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. Túc Bạch đành vào nhà dọn ra hai băng ghế nhỏ, hai người cùng ngồi trong sân viện.

Loading...