Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:06:49
Lượt xem: 101
Buổi tối lúc ăn cơm Khúc Kha họ nhắc đến chuyện này với Túc Bạch, cô dặn dò Túc Bạch: “Nếu anh biết ai làm thì giới thiệu cho em nhé.”
Túc Bạch gật đầu: “Anh sẽ chú ý giúp em.” Anh lại hỏi: “Em muốn tìm người như thế nào?”
Khúc Kha: “Em không định bao ăn ngủ cho người ta, buổi sáng khoảng 9 giờ qua đây là được, dọn dẹp nhà cửa một chút, nấu cơm trưa và cơm chiều. Khoảng 5-6 giờ, lúc chạng vạng có thể tan việc. Chỗ em nhìn chung không có nhiều việc lắm, người làm việc chậm một chút cũng không sao. Em chẳng lo tìm người phiền toái mà chỉ sợ người đó…”
Túc Bạch: “Anh biết.”
Bây giờ sợ nhất còn không phải chuyện này sao, ai bảo người ta có thể nghênh ngang vào nhà?
Anh nói: “Anh sẽ nhanh chóng chú ý giúp em.”
Khúc Kha: “Vâng ạ.”
Túc Bạch: “Anh lại nghĩ em tốt nhất nói với mấy người mẹ Hứa thử xem, có lẽ họ quen được người phù hợp.”
Bọn cô đều đến từ nơi khác, Túc Bạch làm nhiều công việc thật đấy nhưng đều là công việc dành cho người trẻ tuổi nên không tiếp xúc nhiều với những người làm giúp việc. Trái lại mẹ Hứa lại khác.
Khúc Kha: “Ngày mai em rảnh sẽ qua hỏi một câu.”
Túc Bạch nhắc cô: “Ngày mai không phải mấy người Lê quản lý bọn họ muốn tới làm khách sao?”
Khúc Kha vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, anh xem trí nhớ em này, thế mà quên mất.”
Cô dọn qua nhà mới, Lê quản lý, Trần biên tập và mấy người Lam tiểu thư đều đã hẹn tới làm 'ấm nồi'. Thế mà Khúc Kha lại có thể đem chuyện này ném ra sau đầu từ lúc nào, cô lẩm bẩm: “Đúng vậy, bọn họ ngày mai sẽ cùng nhau tới, em đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Túc Bạch cười cười: “Ngày mai cần anh giúp không?”
Khúc Kha lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Túc Bạch cũng không ép: “Vậy được rồi. Ngày mai anh chắc sẽ không có nhà, mấy hộ gia đình khác có thể qua hai ngày nữa sẽ dọn tới đây, tạm thời ở nhà sẽ không có người đến, không ảnh hưởng đến mọi người đâu.”
Túc Bạch dặn dò sơ qua một chút rồi bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Tiểu Bắc vừa yên lặng vừa cơm vừa cẩn thận nhìn lén Túc Bạch. Cậu bé cảm thấy người này có vẻ rất bình thường, hình như không có 'mưu đồ gây rối' gì, cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình. Đừng nói chứ, Túc Bạch đã làm việc thì thật khiến người ta yên tâm. Một bữa cơm xong xuôi, Tiểu Bắc vẫn nhìn chằm chằm anh, lại phát hiện anh có vẻ chỉ đơn thuần tới “Cọ cơm”.
Cơm chiều lúc sau liền rất mau đã rời đi. Một chút cũng không ở lâu hơn.
Chỉ có chân chính cọ cơm, thế mới để cho người yên tâm chứ.
Khúc Tiểu Bắc - thiếu niên cụ non nghĩ như thế.
Khúc Kha: “Tiểu Bắc!”
Tiểu Bắc lập tức chạy qua: “Chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-304.html.]
Cô đưa túi tiền lẻ cho Tiểu Bắc, nói: “Hôm nay còn dư lại.”
Tiểu Bắc nói to: “Vâng.”
Nhà bọn cô hàng ngày đều do Tiểu Bắc chịu trách nhiệm ghi sổ. Thật ra dù có nhớ hay không cũng chẳng sao, cô chỉ muốn Tiểu Bắc rèn luyện khả năng tính toán thôi. Hơn nữa như vậy cũng thúc đẩy hai người tham gia vào chuyện trong nhà. Vì thế Khúc Kha mới giao chuyện này cho nhóc.
Tiêu tiền gì, tiêu hết bao nhiêu cũng nói với cậu bé.
Tiểu Bắc: “Chờ một chút em lại ghi sổ.”
Khúc Kha: “Ừ, được.”
Tiểu Bắc lải nhải: “Tháng này trở đi, phí sinh hoạt của chúng ta chắc sẽ tương đối cao.” Vóc dáng nhóc nho nhỏ lại mang gương mặt nghiêm trang: “Chuyển nhà còn thêm tiền mua gia cụ đều đắt quá.”
Khúc Kha mỉm cười: “Đúng vậy, chẳng qua chỗ đó đều là tiền phí một lần, không thể không tiêu. Mặt khác về sau nếu chúng ta đổi sang chỗ ở khác cũng có thể bán mấy thứ đồ này đi.”
“Ừ ừ!”
Tiểu Bắc cất hết tiền lẻ vào ngăn kéo thư phòng, tiền phí sinh hoạt hàng ngày của nhà cô thì cho vào trong túi treo lên tường. Số còn lại đặt ở ngăn kéo trong tủ phòng khách. Đầu mỗi tháng Khúc Kha sẽ bỏ tiền vào từng túi, bổ sung chỗ còn thiếu để tiêu cả tháng.
Trên cơ bản như vậy nhưng đôi khi cũng sẽ phải bổ sung vài lần.
Ngược lại nếu tiền dư nhiều có thể tích lũy sử dụng làm phí sinh hoạt cho tháng sau.
Hai chị em cứ tính toán mãi số tiền phải tiêu ngày hôm nay. Xong đâu đấy Khúc Kha mới đi rửa mặt. Có lẽ do vị Đường Khải Sam tiên sinh kia khen ngợi ảnh hưởng mà Khúc Kha cứ thấy mình làm chuyện này không uổng, áng văn mà cô viết ra đã có chút hiệu quả.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt huyết bùng cháy mạnh mẽ đến vậy.
Chẳng khác gì năm ấy khi cô vừa mới bắt đầu nghề phóng viên của mình. Nếu xét ra thì Khúc Kha không phải người tiếp xúc quá nhiều với xã hội bên ngoài. Mấy bút danh của Khúc Kha đều có lượng fan cố định. Hiển nhiên bút danh nhận được sự yêu thích lớn nhất chính là 'Thường Hoan Hỉ', sau đó mới đến quyển kia.
Chuyên mục Mỹ thực bây giờ lại trở thành chiếc chong chóng đo chiều gió xác định nơi có đồ ăn ngon của xã hội thượng lưu. Gần như những cửa hàng được cô đánh giá tốt, hoạt động kinh doanh sẽ phát triển mạnh hơn. Đương nhiên không phải do khẩu vị của mọi người giống với Khúc Kha, chủ yếu do cách viết bài của cô khiến người ta thích.
Thích cách đánh giá món ăn ngon, thích phong cách đặc biệt, thích đồ ăn Trung Quốc, thích món ăn Tây, mỗi một loại hình cô đều phân biệt rõ ràng. Điều đó khiến cho độc giả cảm thấy sự chân thành từ mỗi bài đánh giá. Hơn nữa cô còn đầu tư cho ảnh chụp, mỗi bức ảnh đều lấy góc độ, ánh sáng rất tốt. Chính nguyên nhân này đã thúc đẩy người ta có cảm giác hứng thú hơn với món ăn.
Kể cả bản thảo cô gửi cho Xưởng điện ảnh được Lê quản lý khen ngợi không ngừng, nói gã có tài đức gì mà gặp được bảo bối như cô. Rồi gì mà, nếu lúc trước không phải tình cờ từ chỗ Lam Thải Điệp quen cô thì giờ không biết công việc của gã còn đang ở chốn nào nữa.
Đương nhiên bản thân gã cũng có thể tự mình làm việc, tự mình vươn lên, thế nhưng việc tốt cỡ nào chắc cũng chỉ đến vậy.
Bây giờ lại khác, nhờ có sự giúp đỡ của cô mà giờ gã đã được xem như đường làm quan hanh thông. Gã cũng phát hiện ra đầu óc thích hợp làm công việc này hơn. Con người quá khôn khéo, đầu óc cũng linh hoạt hơn.
Càng như thế gã càng nịnh nọt giỏi.
Khúc Kha không phải đứa ngốc, kể cả không hiểu rõ lắm chuyện này thì trong lòng cũng biết đại khái. Nếu một người không có giá trị thì việc gì kẻ khác phải khom lưng cúi đầu? Dĩ nhiên đó là bởi người này vẫn có chỗ lợi hại.
Loại chuyện như vậy trong lòng hiểu rõ với nhau là được, đôi bên cùng có lợi chẳng có gì không tốt cả.