Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 301

Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:04:43
Lượt xem: 86

Đỗ Bách Tề nhìn, lắc đầu nói: “Cô Cao, cái này không cần đâu, bọn tôi chỉ qua đây ngồi một lúc, không tính ở lại.”

Khúc Kha: “A?”

Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô không kịp phòng ngừa. Có lẽ biểu cảm vui sướng trên mặt cô thể hiện quá mức rõ ràng nên vội điều chỉnh lại mới ra vẻ: “Thật là tiếc quá, vậy tôi đành không giữ mọi người nhé.”

Nhìn bộ dạng này của cô, Vu Mãnh nói: “Kỹ thuật diễn của cô thật chẳng ra gì!” Hắn rất chân thành bày tỏ: “Cô so với cái bình hoa kia kỹ thuật diễn còn kém hơn.”

Khúc Kha: “……” Thật là… ai cần mi lắm miệng?

Cô nói: “Ai cần cậu lo, cậu tự quản tốt bản thân mình đi.”

Vu Mãnh: “Nếu không phải muốn ‘tình cờ’ gặp mặt hi vọng có thể xem trước bản thảo đang tồn của cô thì tôi cũng chẳng thèm ở lại đâu.”

Một câu không cẩn thận đã nói ra tiếng lòng, lại thêm một trường hợp khiến hiện trường cực kỳ yên tĩnh.

Khúc Kha: “Ha hả, ha hả a.”

Vu Mãnh: “Tôi cái gì cũng chưa nói.”

Đầu óc hắn chính là đơn giản như vậy đấy.

Khúc Kha: “…… Bởi vì chỉ số thông minh của tôi cao hơn nghiền áp cậu nên mới thấy chơi với cậu không hợp nhau đấy.”

Vu Mãnh: “Cô cười nhạo tôi!”

Khúc Kha: “Đúng vậy nha.”

Hai người đấu võ miệng đến đến đi đi, Túc Bạch hóng hết náo nhiệt, ý cười từ từ thu lại từng chút một, anh cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì. Từ góc độ của Đỗ Bách Tề có thể thấy được ba người với ba biểu tình khác nhau. Hắn nhướng mày, dựa người vào ghế sofa rồi nhìn thoáng qua Đỗ Tiểu Ngũ.

Đỗ Tiểu Ngũ cũng không biết đang nghĩ gì mà lại thất thần.

Trong lúc nhất thời Đỗ Bách Tề ấy vậy mà thấy mình chính là người tỉnh táo nhất trong phòng này.

“Cao Nhược Huyên.”

Khúc Kha lập tức quay đầu: “Hở?”

Đỗ Bách Tề cười cười, nói: “Tôi vẫn luôn rất thích cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-301.html.]

Khúc Kha: “!!!”

Những người khác một giây đã mở to hai mắt như chuông đồng, kinh ngạc ngơ ngác nhìn Đỗ Bách Tề.

Đỗ Bách Tề mỉm cười, biểu cảm trên mặt không có bất cứ thay đổi nào, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp cô tôi đã thấy cô gái này rất đặc biệt, rất tốt nên cũng rất thích cô. Không biết cô có đồng ý……”

Câu nói của hắn hơi dừng một chút, thấy mọi người tin đều như ngừng đập, hắn cứ như hoàn thành được trò đùa thú vị ác độc của mình mà tiếp tục nói: “Cùng tôi kết thành anh em kết nghĩa không?”

Tiếng thở dốc cực lớn phát ra, mọi người cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình.

Khúc Kha còn chưa trả lời mà Tiểu Đông đã vội tóm lấy tay Khúc Kha, cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào Đỗ Bách Tề, nói: “Không muốn.”

Cậu vênh mặt: “Tiểu Kha chỉ có tôi là anh trai thôi, con bé không cần gọi người khác là anh.”

Tiểu Đông nghĩ mình phải bảo vệ quyền lợi làm anh trai của bản thân, bất chấp thời gian và không gian. Cậu mới là anh trai mà.

Khúc Kha cảm giác được sự khẩn trương của Tiểu Đông, mỉm cười đáp lại: “Đỗ tiên sinh, cảm ơn chú đã nâng đỡ nhưng tôi không muốn.”

Cô lay nhẹ Tiểu Đông một cái rồi kéo cậu đến bên cạnh mình, sau đó mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Đỗ Bách Tề, nói: “Tôi biết con người Đỗ tiên sinh rất tốt, cũng biết chú luôn có thiện ý tràn đầy với tôi. Chú muốn cùng tôi kết bái anh em khác phái, đó là tôi chiếm hời. Tuy nhiên tôi không thể làm như vậy được.”

Cô cúi xuống đầu, tươi cười trong sáng: “Tôi có thể đơn độc nói với chú vài câu không?”

Đỗ Bách Tề: “Có thể.” Hắn đứng dậy.

Túc Bạch vội vàng túm chặt cánh tay Khúc Kha, Khúc Kha nhướng mày nhìn anh, nói: “Thầy Túc, đây là chuyện riêng của bọn em.”

“Anh muốn đi theo.” Tiểu Đông nghiêm túc: “Anh là anh trai em đó.”

Ở trong lòng cậu, Đỗ Bách Tề đã là người xấu muốn em gái cậu.

Chỉ có Tiểu Bắc nghiêm túc hòa giải: “Anh, không có việc gì.” Nhóc mỉm cười: “Chú Đỗ không phải người xấu.”

Đỗ Bách Tề cùng Khúc Kha cùng ra khỏi phòng, hai người đứng trong viện. Đỗ Bách Tề từ trên cao nhìn xuống nhìn đỉnh đầu cô nhóc, cười hỏi: “Nhóc muốn nói cái gì?”

Hắn lại nói: “Tôi cho rằng người khác chắc hẳn rất mong muốn có thể kết thành anh em với tôi, không ngờ tôi lại bị cô cự tuyệt.”

Khúc Kha nghiêng khuôn mặt, nhìn Đỗ Bách Tề nói: “Tôi đoán tin tức của Đỗ tiên sinh ngài rất nhanh nhạy nên hiển nhiên biết tôi vốn không phải họ Cao.”

Đỗ Bách Tề không nói gì.

“Tôi không phải họ Cao, tôi đến từ Phụng Thiên, tên thật là Khúc Tri Thiền. Những chuyện này dù tôi không nói chắc ngài cũng đã biết. Nếu đã biết thì ngài hẳn cũng rõ bọn tôi đã từng gặp qua những chuyện gì. Cô ruột của tôi lừa gia sản nhà tôi. Người thân ruột thịt còn có thể như thế, huống chi những kẻ khác? Thế nên tôi không có lòng tin với cái gì được gọi là quan hệ anh em kết nghĩa. Tôi cũng sẽ không thật lòng thật dạ, nếu quan hệ không thật tình thì tôi cần gì phải cùng kết nghĩa với chú. Làm chuyện này đâu khác với lừa gạt tình cảm của chú. Chú thấy tôi rất tốt, thấy tôi là một em gái nhỏ ngoan ngoãn, hi vọng có thể kết bái anh em khác phái với tôi, tôi rất vui. Thế nhưng tôi không thể đáp ứng chú được. Nếu tôi đồng ý tức là đã lừa chú.”

Loading...