Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:54:57
Lượt xem: 94
Túc Bạch: “Anh thấy cô ta đẹp nhờ em cả.”
Khúc Kha bật cười, nói: “Thẳng nam khen người thật một kích trí mạng a.” Nghiêm trang như thế thật khiến người ta tin tưởng.
Túc Bạch: “Anh nói là lời nói thật.”
Khúc Kha cười hì hì: “Vậy… xem trên lời khen của anh, em có thể mời riêng anh một bữa cơm.”
Túc Bạch: “Lời đã nói thì đừng đổi ý.”
Khúc Kha: “???” Sao cô thấy hình như mình trúng kế thế nhỉ?
Cô chớp mắt nhìn Túc Bạch, nghiêm túc hỏi: “Không phải anh vì cọ cơm mới khen em chứ?”
Túc Bạch: “Sao có thể, anh thật lòng thật dạ.”
Khúc Kha: “Xuy.”
Túc Bạch nâng mắt cười cười, ngay sau đó nói: “Nếu anh thật vì cọ cơm, anh sẽ khen Lê quản lý.”
Khúc Kha hơi hơi híp mắt đầy nguy hiểm, chậm rãi nói: “Ý của anh là kỹ năng nấu nướng của em không bằng chú ấy?”
Túc Bạch: “Ừ.”
Khúc Kha: “Tức thành cá nóc!”
Á à! Thẳng nam khen có khác, thật khiến người ta hạnh phúc.
Nhưng lúc ngớ ngẩn cũng không có thuốc nào cứu được.
Cũng may, này nói lên rằng lúc đầu anh đều là nói sự thật.
Cô là đẹp nhất, hì hì!
Khúc Kha tự an ủi thành công, cô nhìn chằm chằm Túc Bạch, tận đến khi …… thấy Túc Bạch buông đũa, anh nói: “Em muốn nói cái gì, nói thẳng là được, cứ nhìn anh như vậy khiến anh rất khẩn trương.”
Khúc Kha: “Không có việc gì đâu á, em chỉ nhìn xem anh có thể ăn được bao nhiêu thôi.”
Túc Bạch cầm lấy bát cơm, nói: “Không biết, vẫn có thể ăn tiếp.”
Khúc Kha thấy, có vài người ăn được vì đói, còn Túc Bạch hình như hoàn toàn không phải thế.
Túc Bạch: “Anh thuộc về loại dùng đầu óc lại tiêu hao nhiều thể lực.”
Anh giải thích một chút rồi lại tiếp tục ăn. Thức ăn của anh giai này rất lớn, mấy đứa nhỏ ăn một lúc đã dừng lại. Đến cuối cùng mọi người đều nhìn một mình anh đơn độc phát huy.
Khúc Kha: “Anh đừng ăn no quá, đúng là em chi tiền nhưng anh ăn nhiều tốn quá đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-296.html.]
Túc Bạch mỉm cười: “Da mặt anh dày.”
Khúc Kha: “…… Vậy em không còn lời gì để nói.” Cô buồn bã vẫy vẫy tay, nói: “Thêm 4 đĩa bánh rán hành, mỗi bàn hai đĩa.”
Cổ Tiêu: “Không cần, bọn anh đã……” Cơm và màn thầu trắng vẫn còn dư lại kha khá nè.
Khúc Kha: “Mọi người cứ nếm thử đi.”
Túc Bạch ăn thong thả ung dung, lại thất thất bát bát ăn chút bánh, cuối cùng mới dừng đũa.
Bọn cô ăn nhiều như vậy mà trên bàn vẫn còn thừa không ít. Khúc Kha gọi phục vụ tới đóng gói. Có lẽ toàn bộ quá trình Túc Bạch đều nói lời phiếu đòn nên đám trẻ ở Võ quán cứ mơ mơ hồ hồ, lúc về trên tay còn cầm cả một đống đồ ăn mà vẫn không nhận ra.
Khúc Kha cùng mọi người chào tạm biệt, mọi người ai về nhà nấy.
Khúc Kha đá hòn đá nhỏ, nói: “Cảm ơn anh đã phối hợp.”
Túc Bạch: “Kể cả anh không phối hợp, với tài ăn nói tốt như vậy của em cũng có thể thuyết phục bọn họ.”
Khúc Kha lắc đầu: “Hai việc này khác nhau mà.” Cô cười cười, nói: “Như vậy càng bớt việc một chút, không cần lãng phí miệng lưỡi nha.”
Túc Bạch: “Tâm địa em thật tốt.”
Khúc Kha: “Em thì đã tính là gì, một chút việc nhỏ thôi, thầy Cổ mới thực sự là người tốt, dạy bọn nhỏ nghiêm chỉnh. Nếu em trực tiếp cho bọn họ mang đồ ăn về, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, như vậy lại tự nhiên hơn nhiều.”
Tiểu Đông đi bên cạnh hỏi: “Vì sao muốn tự nhiên?”
Khúc Kha bật cười, nói: “Anh nói thử xem? Tự mình động não đi nào.”
Tiểu Đông tự mình nghĩ nghĩ, giống như đã suy nghĩ cẩn thận mới rụt rè nói: “À.”
Khúc Kha trêu chọc: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi hở?”
Tiểu Đông gật đầu, giọng thanh thúy chân thành: “Đúng rồi, anh đã suy nghĩ cẩn thận.”
Cậu nâng khuôn mặt mang theo vẻ thanh nhuận của thiếu niên mới lớn, nghiêm túc: “Nếu mất tự nhiên, bọn họ sẽ ngại. Thầy thường nói không thể chiếm lợi từ người khác, bọn họ sẽ cảm thấy đây là chiếm lợi của người ta, chắc chắn sẽ không lấy.”
Khúc Kha nhìn ánh mắt trắng đen rõ ràng của Tiểu Đông, cười tủm tỉm gật gật đầu.
Sự thay đổi rất nhỏ gần như không thể tra ra nhưng là song bào thai với nhau, Khúc Kha vẫn có thể cảm nhận đôi chút. Cô nghĩ Tiểu Đông hình như đã tốt hơn so với trước kia một ít, cảm giác này không thể nói bằng lời lại vô cùng chân thật.
Năm nay Tiểu Đông đã 16 tuổi mà chỉ số thông minh vẫn dừng ở năm 7 tuổi. Người ta vẫn nói trẻ con 7 tuổi phá như quỷ. Tiểu Đông lại không như vậy, cậu như một bạn nhỏ ngoan ngoãn, ngoan thật.
Dù ngoan thật đấy nhưng Tiểu Đông vẫn chỉ có cảm giác như một đứa trẻ, chuyện gì mà người ta dạy cho cậu, nói cho cậu thế nào thì cậu chỉ biết thế ấy. Thời gian gần đây lại khác, Khúc Kha có thể cảm nhận được hình như cậu không chỉ nghe nữa mà đã bắt đầu tự hỏi, tự suy nghĩ.
Hình như những dấu hiệu này bắt đầu từ năm trước. Khúc Kha mơ hồ nhận ra đó là lúc cậu bắt đầu học vẽ tranh và võ. Tóm lại, từ khi cậu tiếp xúc với nhiều người hơn, bắt đầu có sở thích của riêng mình thì dần dần thay đổi theo hướng tốt.
Khúc Kha rất vui khi thấy sự thay đổi như vậy, phải nói cực kỳ vui sướng mới đúng.