Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:49:48
Lượt xem: 80
Mọi người đều tự xây dựng thuyết âm mưu, Khúc Kha thậm chí còn nghe nói một hai.
Cô hóng hớt tin tức bát quái trên báo vừa hay thấy được một trang tin chỉ trích Thường Hoan Hỉ cố tình giấu đầu giấu đuôi, nam giả trang nữ, thật nhục văn nhân biết bao nhiêu.
Khúc Kha xem chỉ thấy hết sức hài hước.
Vừa lúc gặp được Lam tiểu thư tới chơi, Lam tiểu thư tò mò hỏi: “Em xem mấy bài báo này không cảm thấy tức giận sao?”
Khúc Kha rất thành thật: “Em đâu có không vui đâu?” Cô nhún vai: “Có cái gì mà phải không vui? Bọn họ tự nguyện xây dựng thuyết âm mưu mà.”
Lam tiểu thư gật đầu: “Thật đúng là như thế.”
Khúc Kha: “Đúng rồi, chị qua đây để?”
Lam tiểu thư nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Căn nhà này của chị sắp bán đi. Em xuống dưới một chuyến, em qua gọi những hàng xóm khác.”
Khúc Kha sửng sốt rồi nhanh chóng khôi phục biểu cảm bình thường, dù sao đây cũng là chuyện trong dự định. Lam tiểu thư đã thả tiếng gió bán phòng từ lâu, cũng đã có người tới xem qua nhà cửa. Tuy số lượng người không nhiều nhưng từng đợt từng đợt cộng lại cũng được vài lần. Chắc chắn trong đó cũng đã có người thấy vừa ý.
Cô nhanh chóng khóa kỹ cửa rồi đi theo Lam tiểu thư xuống lầu. Ngày thường mọi người ít tiếp xúc với nhau, giờ tụ tập đông đủ hóa ra lại rất đông.
Lam tiểu thư vừa đến lập tức có người gấp không chờ nổi hỏi: “Lam tiểu thư, phòng ở này của cô bán đi hết sao?”
Lam tiểu thư gật đầu, nói: “Đúng.” Chị cũng không có giấu giếm nói: “Tôi đã cùng người mua nói chuyện xong hết rồi, trước 15 tháng sau sẽ giao nhà cho người ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-290.html.]
Năm trước Lam tiểu thư lộ ra tiếng gió muốn bán nhà, thỉnh thoảng cũng có người tới xem phòng. Tuy nhiên do mãi chưa thấy bán đi nên mọi người đều chẳng đặt trong lòng. Đa số đều cảm thấy nếu thật sự muốn bán nhà chỉ sợ sẽ không dễ như thế.
Giờ đối mặt với thông báo của chị hiển nhiên không kịp phòng ngừa. Số người như vậy có cả đám.
“Sao lại nhanh như vậy?”
Lam tiểu thư: “Nhanh gì? Tôi nói chuyện bán nhà đã một thời gian rồi còn gì.” Chị ôm hai tay, nói: “Từ khi tìm được con trai, tôi đã quyết cuộc sống này không thể trôi qua tùy ý như trước kia được nữa. Thượng Hải phồn hoa nhưng nhà chúng tôi không có đàn ông đứng lên gánh vác, thật chẳng dễ dàng gì, vậy nên tôi muốn đưa cả nhà về quê sinh sống. Ở quê, tôi vẫn còn chú bác anh em, ngày thường quả thật không qua lại gì mấy nhưng dù sao đánh gãy xương cốt vẫn còn gân. Người một nhà với nhau cả, chắc chắn vẫn sẽ giúp đỡ nhau. Cho nên tôi muốn đưa mấy đứa bé về quê. Đã định về quê thì nhà phải bán chứ sao? Tôi đã thương lượng với bên kia rồi, khoảng giữa tháng sẽ bàn giao nhà cho họ. Tháng này tiền thuê nhà, phí trị an, phí vệ sinh của mọi người tháng này đều đã giao đủ. Từ tháng sau tôi sẽ không thu tiền của mọi người nữa. Thời gian này mọi người chú ý tìm phòng ở mới. Tốt nhất mọi người dọn đi trước ngày 12 tháng tới. Tôi còn phải để lại ba ngày để bán hết bàn ghế, gia cụ linh tinh này nọ nữa. Chúng ta đã quen biết lâu, cũng coi như bạn bè, ở với nhau một thời gian tình cảm không tồi, coi như hảo tụ hảo tán đi.”
(*) Hảo tụ hảo tán: dễ hợp dễ tan, câu thành ngữ dùng trong trường hợp muốn kết thúc một mối quan hệ nào đó thật nhanh chóng, ý chỉ mọi người đến với nhau dễ dàng thì có thể kết thúc nhanh chóng, không nên dây dưa níu kéo lằng nhằng.
Bà Bàng: “Tôi còn vẫn luôn cho rằng Lam tiểu thư cô là người Thượng Hải.”
Lam tiểu thư mỉm cười: “Tôi mười hai tuổi đi theo cha mẹ tới Thượng Hải, lớn lên ở đây, có điều tôi không phải người Thượng Hải chính gốc.”
“Vậy tiền thế chấp sẽ trả lại cho bọn tôi trong tháng này sao?” Dì Lý lập tức hỏi.
Lam tiểu thư liếc dì ta một cái, nói: “Mọi người khi nào chuyển đi thì khi đó tôi sẽ trả lại cho mọi người. Tuy nói tất cả đều là hàng xóm với nhau nhiều năm, tôi cũng tin tưởng mọi người đấy nhưng trong mỗi gian phòng đều có không ít đồ đạc, kể cả không bao nhiêu cũng có thể đổi được chút tiền. Nếu tôi trả tiền thế chấp cho mọi người trước, quay đầu mọi người đem đồ đạc trộm bán đi thì tôi tìm người ở chỗ nào? Thế chẳng phải tôi không dưng vác việc vào thân à?”
Từ khi biết Lý gia muốn thọc gậy bánh xe, Lam tiểu thư bắt đầu không thích nhà họ.
“Tôi một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì. Tôi nghĩ mọi người đều có thể lượng thứ cho nhau chút?” Chị cười cười, nói: “Các vị yên tâm, tôi cũng sẽ không ham tiền thế chấp của mọi người.”
Bà Bàng: “Đó là tự nhiên, tôi ở chỗ này cũng đã năm sáu năm, hiểu cách làm người của cô.” Bà tò mò lại hỏi: “Không biết mua căn nhà này chính là……?”
Lam tiểu thư: “Là một người đồng nghiệp cũ ở Xưởng điện ảnh của tôi. Chị ấy mệnh tốt hơn so với tôi, gả cho một người không tồi nên giờ có chút tiền dư. Tôi nghĩ nhà chị ấy chắc muốn mua về để ở chứ không cho thuê đâu. Tôi nghe loáng thoáng thì sau khi nhà họ dọn qua sẽ cho thuê tòa nhà cũ bên kia. Có điều chuyện cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”