Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:47:20
Lượt xem: 82
Trần biên tập: “Gần đây những người chịu ảnh hưởng này đâu ít? Gần như xã báo nào cũng đăng tải mấy loại văn chương xuyên qua như vậy, cứ như cùng lúc mọi người đều xuyên qua ấy. Tôi lại thấy trong đám họ chẳng ai viết hay bằng cô Cao nhà chúng ta.”
“Kỹ năng không bằng, truyện viết ra cũng chẳng ra gì.”
“Không bằng, dĩ nhiên không bằng được rồi.”
Hai người này cũng không biết, truyện tên cũng do Khúc Kha viết ra.
Thân phận nho nhỏ đầu tiên của cô đó.
Hì hì.
Khúc Kha đã viết liên tiếp ba câu chuyện, câu chuyện đầu tiên là lừa người, chuyện thứ hai về lừa dối, cuối cùng là lừa hôn.
Về cơ bản chúng đều được viết theo hình thức truyện tiểu thuyết. Quyền tiểu thuyết này của cô đi theo thiên hướng văn thực tế xã hội. Tính hài hước, thú vị không cao, bù lại có thể công bố không ít mánh khóe lừa người. Đây chính là điểm Khúc Kha muốn đạt được.
Tuy nhiên trên đời không thiếu người khôn khéo.
Có lẽ lúc mới bắt đầu người ta còn không ý thức được tính nội hàm ẩn chứa đằng sau áng văn chương của Khúc Kha, tuy nhiên rất nhanh đã có người phát ra và một số điểm kỳ lạ. Cô đăng liên tiếp ba câu chuyện thúc đẩy sự hiếu kỳ của mọi người, dần dần độc giả cũng hiểu rõ mục đích của những câu chuyện này là tăng tính cảnh giác cho người dân.
Như vậy dù người nhà nghèo hay những kẻ giàu có đều có thể sử dụng được.
Có thể lấy ví dụ với câu chuyện đầu tiên. Câu chuyện này hướng về những gia đình nghèo khổ. Trái lại hai câu chuyện khác lại rất có tác dụng với những gia đình giàu có. Quan trọng nhất là những câu chuyện này của cô có thể dùng với mọi giai đoạn, mọi thời đại, đồng thời còn xem như phương thức tuyên truyền cho 'hình tượng chính diện' cho phòng tuần bộ.
Quyển sách này của cô không những không tạo ra ảnh hưởng xấu gì mà còn nâng cao tinh thần chính khí của phòng tuần bộ lên khá nhiều.
Dĩ nhiên nếu mọi người mong đợi vào tính tin cậy đối với phòng tuần bộ hiển nhiên không có khả năng. Thế nhưng tóm lại vẫn tin hơn đôi chút.
Dù chỉ chút ít như vậy cũng đủ để khiến người ta phải chấn kinh.
'Đầu sỏ gây họa' Khúc Kha bản thân còn không biết gì bởi cô chẳng có bạn bè làm trong phòng tuần bộ. Có điều Lam tiểu thư lại chịu tác động rõ nhất, lúc chị đến thu tiền thuê nhà còn lải nhải: “Gần đây phòng tuần bộ đến thu phí trị an chẳng hiểu sao lại khách khí hơn không ít. Chẳng lẽ mặt trời mọc ở hướng Tây rồi hay sao?”
Khúc Kha không để trong lòng, những người có quan hệ qua lại với phòng tuần bổ lại ít nhiều vẫn nhận ra sự thay đổi. Dù họ chẳng biết vì sao nhưng vẫn vui mừng, chẳng ai thích nhìn khuôn mặt lạnh như thiếu tiền của đám tuần bộ chứ?
Theo nhiệt độ dần dần hạ xuống, mùa đông khắc nghiệt cũng đã tới. Thời tiết lạnh hẳn đi. Những nhà có tiền còn trải qua dễ chịu một chút chứ gia đình nào khó khăn lại hoàn toàn khác biệt. Bởi vì năm vừa rồi có thêm nhiều học trò, cộng thêm nhận việc đưa đón mấy đứa trẻ nên Võ quán Phúc Ninh có một mùa đông dễ chịu hơn không ít.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cũng không vì trời lạnh mà dừng lại.
Hai người đã học được non nửa năm, chưa nói đến võ nghệ tài giỏi như thế nào nhưng thể chất quả thật đã tăng lên kha khá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-285.html.]
Năm ngoái khi làm áo bông, hai người mặc vào thỉnh thoảng còn bị ra mồ hôi. Khúc Kha chỉ đành lại mua thêm vải dệt, bông nhờ mẹ Hứa làm quần áo giúp.
“Chị, em có việc muốn cùng chị thương lượng.” Tiểu Bắc tan học về đã lắc lư đến bên cạnh Khúc Kha.
Khúc Kha nhướng mày: “Sao thế?”
Tiểu Bắc nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, nghiêm túc nói: “Chị, biện pháp trồng đậu giá của nhà chúng ta có thể dạy cho người ở võ quán không?”
Khúc Kha nhướng mày nhìn ánh mắt trong suốt vô tư của Tiểu Bắc, bật cười nói: “Có thể chứ.” Cô một chút cũng không thấy khó khăn: “Hai người muốn làm thế nào cũng được.”
Tiểu Bắc khóe miệng khẽ nhếch, kể: “Chị tốt nhất! Thức ăn mùa đông ở võ quán luôn là dưa muối, không thể ăn mãi được. Em liền nghĩ……”
Blah blah, tên nhóc ồn ào bắt đầu lải nhải không ngừng.
Khúc Kha: “Được rồi, vậy hai người dạy họ được không? Nếu hai người không được, chị có thể đi qua một chuyến.”
Tiểu Bắc lắc đầu: “Không cần, em xem nhiều lần đã biết làm rồi, hơn nữa anh Tiểu Thạch Đầu cũng hiểu.”
Khúc Kha bật cười nói: “Vậy được.”
Người xa lạ trong khu nhà ở cô còn có thể giúp thì dĩ nhiên người của Võ Quán Phúc Ninh càng dễ nói chuyện. Bọn cô dù không quá quen thuộc, thậm chí còn chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng Khúc Kha vẫn luôn rất kính nể những người tốt bụng như vậy.
Những việc trong khả năng cho phép đều có thể cả.
Khúc Kha: “Thật ra chị thấy chúng ta có thể đem một ít kỹ xảo cải thiện sinh hoạt nằm trong khả năng cho phép dạy cho càng nhiều người hơn nữa.”
Không có gì so với việc viết xuống thích hợp hơn.
Khúc Kha lập tức lại lên tinh thần, chỉ là còn chưa bắt đầu cô đã có chút túng túng.
Tuy cô có ý tốt nhưng công việc trong tay cô thật sự quá nhiều, quá quá nhiều. Chỗ Lê quản lý bên kia trước sau như một rất nhiều việc; mà Họa báo Yogurt cũng mỗi tháng đều phải gửi bản thảo; hai quyển tiểu thuyết vẫn đang đăng báo, còn phải tiếp tục.
Khúc Kha ngo ngoe rục rịch ý định đấy nhưng vẫn phải lùi móng vuốt muốn thử về.
Cô thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cô thật sự không thể tạo thêm thân phận khác làm việc.
Ý định nhiều hơn thì cô cũng chỉ có một người, hai tay, một cái đầu thôi.
Khúc Kha nghĩ cô đã tự đánh giá năng lực bản thân hơi cao rồi.