Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:46:31
Lượt xem: 82
Cô nhìn Tiểu Bắc, Tiểu Bắc vênh cằm nói: “Đây chỉ là suy đoán của mình em thôi, không biết có đúng không nữa.”
Không hiểu vì sao, Khúc Kha lại thấy lời của Tiểu Bắc hình như rất có lý.
Rõ ràng suy đoán đó không hợp tình hợp lý chút nào. Thế nhưng đôi khi chuyện không hợp lệ mới có khả năng là nguyên nhân thật sự. Trước đó cô đã theo cách suy nghĩ bình thường cân nhắc nhiều lần mà vẫn không nghĩ ra ý định của Đào Mạn Xuân là gì. Lại nói chị ta muốn chăm béo cô, điều này rất khó khả năng.
Mỗi tội vì sao chị ta lại muốn chăm béo cô?
Khúc Kha như vậy nghĩ, cũng liền hỏi như vậy ra tới.
Tiểu Đông nói: “Có lẽ… chị ta tốt bụng?”
Khúc Kha phụt một tiếng bật cười: “Có khả năng chị ta tốt bụng thật.”
Cô rất tò mò không biết sao Đào Mạn Xuân lại 'phát lòng từ bi'. Thôi kệ, quan tâm làm gì. Khúc Kha không để trong lòng nữa.
Khúc Kha đã nấu cơm nên việc rửa chén dành cho hai cậu trai.
Hiện tại đã trung tuần tháng 10, ban ngày thời tiết vẫn còn ấm áp nhưng sớm muộn gì nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cũng sẽ lớn hơn.
Khúc Kha ôm chăn mềm ra, nói: “Lại thêm một thời gian nữa chắc sẽ phải dán plastic lên cửa.”
Tiểu Đông lập tức: “Để anh, để anh, anh có thể.”
Tiểu Kha: “Được đó.”
Buổi tối chạng vạng cuối mùa thu, ba anh em bọn cô đang cảm thấy vô cùng ấm áp nhờ chăn mền đã chuẩn bị. Tiểu Đông cả ngày ở bên ngoài, giờ đã ngồi xuống bắt đầu tập vẽ. Tiểu Bắc ngồi một bên ôn tập lại những gì hôm nay học được trên lớp. Hai cậu trai đều vô cùng nghiêm túc. Bản thân Khúc Kha cũng không tiện lười biếng.
Cô đành ngồi vào chỗ án thư, bắt đầu viết bản thảo mới.
Tiểu thuyết Thịnh Đường đã sắp đến hồi kết, A Võ trải qua vô số lần bị hãm hại, bị nhằm vào, tâm lý càng ngày càng thâm trầm, tâm cơ hơn. Nàng ta từ một biểu tượng vừa xinh đẹp vừa ngây thơ giờ đã sở hữu nội tâm sâu không lường được.
Lúc này trời xui đất khiến giúp Tiểu Đường có được một chỗ rất tốt trong Khâm Thiên Giám.
Chức quan tốt nhưng giờ y lại không vui vẻ gì.
Y buồn, y không biết làm sao để có thể thành công cáo lão về quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-283.html.]
Người đọc thì vui mừng hớn hở cười phớ lớ. Thế nhưng từ góc độ của nhân vật chính, Tiểu Đường đã phải đi một bước đi quá hiểm, quá thảm. Bản thân y cũng thấy mấy lần có thể thoát hiểm đều nhờ vào may mắn. Loại đồ mang tên may mắn này thật huyền diệu, khiến người ta nhìn không thấu, sờ không được.
Y thấy, trong 36 kế, tẩu vi thượng kế.
(*) Tẩu vi thượng kế: chạy là kế tốt nhất.
Nhưng giờ y đang treo danh cái danh quan tam phẩm của Khâm Thiên Giám, đang êm đẹp chuồn mất liệu có ổn không?
Chắc chắn không ổn rồi.
Nếu y thật sự đi rồi thì sợ một vạn người cũng có đến một vạn phỏng đoán khác nhau. Thậm chí còn có người không biết chuyện còn tưởng y nắm trong tay thông tin mật gì đó, sợ chưa đi đã nguy hiểm đến tính mạng. Ngược lại nếu không đi, y không có bản lĩnh thực sự, công chúa theo đuổi y sợ muốn chết, y quả thực sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Quyển tiểu thuyết này thuộc thể loại hài kịch lại vẫn ẩn chứa nhiều tình tiết thuộc về tuyến tình cảm.
Ban đầu nhân vật nam chính Tiểu Đường gặp Huyền Ngưng cô nương, ai ngờ cô nương hoàn mỹ như vậy lại là tội phạm bị truy nã, đại tỷ có tiếng tăm trên giang hồ chuyên lấy tiền làm việc. Trái tim yếu ớt của nam chính một giây bị Huyền Ngưng cô nương đánh cho ra bã.
Lại sau đó, y gặp được cô nương ngư dân A Ninh, y vốn nghĩ mình có thể bắt đầu một cuộc tình thuần khiết như thế nào. Không ngờ A Ninh lại vì tiền mà một giây đá bay y, rơi vào lồng n.g.ự.c ôm ấp của phú thương huyện.
Lại lại sau đó nữa, y lại gặp……
Y gặp rất nhiều, rất nhiều cô nương, tất cả đều tự nhận là “Khắc cốt minh tâm” nhưng cuối cùng vẫn lần lượt rời khỏi cuộc đời y.
Mọi người cũng từ bắt đầu chờ mong đến cuối thì “Ha ha ha”, đã triệt triệt để để thói quen không đi con đường tầm thường của cốt truyện.
Mà hiện tại, Tiểu Đường đã đạt được cực hạn nhân sinh, Trường Vinh công chúa coi trọng y, thậm chí sẵn sàng “Cầu thân” y ngay bên đường. Mỗi tội vị này nổi tiếng “Cọp mẹ” danh xứng với thực, phò mã đã c.h.ế.t tám vị.
Tiểu Đường buồn đến nẫu lòng.
Khúc Kha viết xong chương này, đoạn cuối chương Tiểu Đường lại lần nữa chạy trốn thất bại.
Cô phát ra tiếng cười cạc cạc cạc.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự mê mang. Mặc kệ, cả hai lại theo thói quen tiếp tục việc trên tay.
Chị/ em gái vui vẻ như vậy, người khác đọc được bản thảo nhất định sẽ càng sung sướng.
Quả nhiên, ngày hôm sau Trần biên tập lấy được bản thảo vừa đọc vừa cười đập bàn thùm thụp. Trên báo còn chưa đăng đến đoạn này nhưng ông là ai chứ? Biên tập như ông sao phải ngại mà không xem trước chút?