Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:43:12
Lượt xem: 81
Khúc Kha cũng không biết hắn ta nghĩ gì, nếu biết tám phần muốn thăm hỏi hắn ta một câu xem có bệnh hay không.
Tình cảm nam nữ cũng không chỉ có mỗi loại tình cảm đó.
Còn có nhiều quan hệ khác.
Khúc Kha chưa từng có cảm giác nhận được tình cảm của người khác phái. Dĩ nhiên cô có thể cảm nhận được họ thân thiết với cô nhưng thân thiết và yêu thích không giống nhau.
Vì thế cô chẳng có gì không yên tâm cả mà vẫn yên ổn cùng hai người này ngồi túm tụm với nhau. Vu Mãnh còn lải nhải: “Cô cũng không thể dừng giữa chừng được, nếu cô dám làm như vậy, tôi sẽ đến nhà cô ngồi khóc trước cửa.”
Khúc Kha: “???”
Vu Mãnh: “Tôi nói được thì làm được.”
Khúc Kha nhìn vị này mặt nghiêm túc, gật đầu: “Xác thực cậu có thể làm chuyện này.”
Vu Mãnh lập tức vênh váo tự đắc hẳn: “Sợ rồi chứ gì? Sợ thì mau chóng viết cho tốt đê.”
Khúc Kha thật đúng là không nghĩ tới ở chỗ như vậy còn có thể gặp được người thúc giục mình viết bản thảo. Cô yên lặng nhìn Vu Mãnh, nói: “Cậu ở nhà cũng như vậy sao?”
Vu Mãnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Khúc Kha: “Vậy người nhà cậu nhất định chịu không nổi.”
Vu Mãnh: “Mới không phải, tôi người gặp người thích đó.”
“Vàng cũng không dám nói như vậy.” Túc Bạch đột nhiên ném qua một câu, sau đó lại bắt đầu nhìn trời, người này nói thật ít.
Vu Mãnh trừng lớn mắt: “Còn có người không thích vàng?” Hắn nhìn Túc Bạch, nói: “Anh còn có thể tìm ra người như vậy?”
Túc Bạch nghiêm trang: “Đương nhiên có thể.” Nói xong anh lại tiếp tục nhìn trời.
“Anh nhìn gì đó?”
“Tôi đang tính xem khi nào cơm chiên đưa lại đây.”
Vu Mãnh giàu xổi nói: “Không nghĩ tới anh đói đến thế, tôi đây chia trước cho anh là được, thế nào, ổn không?”
Túc Bạch nhướng mày.
Vu Mãnh: “Về sau anh giúp tôi thúc giục bản thảo coi như trả công.”
Túc Bạch mỉm cười, cực kỳ phúc hậu không nhận cơm chiên từ Vu Mãnh, nói: “Một bữa cơm, không đáng.”
Vu Mãnh: “!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-277.html.]
Khúc Kha phụt một tiếng bật cười, chờ giám đốc lại lần nữa đến đây đã thấy ba người trò chuyện với nhau rôm rả. Đương nhiên, “Trò chuyện với nhau rôm rả” này chủ yếu do chính hắn ta tự tưởng tượng.
Rõ ràng Vu Mãnh đơn phương dây dưa Khúc Kha cùng Túc Bạch.
Càng làm càng không biết mệt.
Vu Mãnh đang bám lấy Khúc Kha nói: “Ban nãy tôi còn nhìn thấy cô ả bình hoa kia, Đào gì đó luôn đi theo Đỗ đại ca ấy. Cô nói sao ánh mắt của Đỗ đại ca không kém mà lại coi trọng cô ta nhỉ? Thật khiến người ta khó hiểu.”
Khúc Kha tự nhiên sẽ không bảo Đào Mạn Xuân nói bậy, cô còn chưa ngu đến mức này “Đào tiểu thư thật đẹp nha. Cậu tuổi còn nhỏ, không hiểu là đúng rồi.”
Vu Mãnh: “Không nhìn ra, tôi chỉ thấy cô ta giống bình hoa. Đúng rồi, cô ta không phải cả ngày bám lấy Đỗ đại ca của tôi sao? Chỗ nào Đỗ đại ca có mặt, làm gì không có cô ả đâu? Vậy hôm nay hai người thấy anh ấy không?”
Khúc Kha: “Thấy, hắn cũng đến nhưng có việc phải đi trước.” Khúc Kha nhẹ giọng: “Thực không khéo rồi.”
Vu Mãnh mắt thường có thể thấy được vô cùng mất mát: “Đúng là không khéo thật, bọn tôi còn nhất kiến như cố đấy.”
(*) Nhất kiến như cố: Vừa gặp đã như quen thân.
Khúc Kha tự đáy lòng: “Đã nhìn ra.”
Vu Mãnh lập tức vui vẻ: “Cô cũng đã nhìn ra ư?” Hắn cười ha hả: “Bọn tôi ngồi cùng nhau đều thảo luận về cô đó.”
Khúc Kha: “…… Vậy thì không cần.”
Vu Mãnh: “Thật đó!” Hắn tiếc nuối: “Nếu Đỗ đại ca ở đây thì tốt rồi.”
Mà lúc này, Đỗ Bách Tề xe đã đến câu lạc bộ, trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ nói: “Người đâu?”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Người đều nhốt ở hậu viện.”
Mấy người Đỗ Bách Tề cùng đi về phía hậu viện. Trong hậu viện đã có mấy chục người mặc áo đen đang đứng, trông có vẻ rất đông đảo, người cầm đầu nhìn kỹ hóa ra là sư gia. Bọn họ chẳng quan tâm đến hoạt động kinh doanh phía trước như thế nào, toàn bộ câu lạc bộ tràn đầy tiếng hét to, âm thanh hết đợt này đến đợt khác chuyên về phía hậu viện.
Cứ như thể những chuyện ngoài đại sảnh không liên quan gì đến hậu viện.
Đỗ Bách Tề cho một ánh mắt, lập tức đã có người mở khóa hậu viện, đẩy một cánh cửa ra, khóa cửa vang lên một tiếng khiến người trong phòng nghe được động tĩnh vội vàng bổ nhào ra ngoài: “Đỗ gia!”
“Đỗ gia, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi, ngài lại cho tôi một cơ hội đi!”
Người trong phòng còn chưa kịp ra đến nơi, không lại gần được Đỗ Bách Tề đã bị Đỗ Tiểu Ngũ đạp cho một phát. Mấy người khác lập tức tiến lên đè kẻ này lại.
Đỗ Bách Tề móc móc lỗ tai, nói: “Bọn mày ồn ào quá mức rồi đấy nhỉ?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy như hiệu lệnh, Đỗ Tiểu Ngũ lập tức vẫy tay, có người tiến lên bịt kín miệng mấy kẻ kia lại. Mọi âm thanh ầm ĩ đều biến thành tiếng ô ô.
Đỗ Bách Tề vỗ vỗ vạt áo, ngồi trên ghế dựa mới được kê qua.