Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 274

Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:41:43
Lượt xem: 81

Túc Bạch: “Anh làm người thế nào chắc em cũng biết, tuyệt đối sẽ không cho khiến bọn em thêm phiền toái.”

Anh có vẻ rất chân thành, chỉ kém nói thẳng “Em nhìn anh nè, em thấy anh có phải chủ nhà siêu tốt không, suy xét thuê nhà chút không?”

Khúc Kha đột nhiên thấy tình huống này có chút buồn cười, nhà ở tô giới có chỗ nào không tốt đâu? Đặc biệt là trong mấy năm này, thế đạo rối loạn càng khiến người ta hiểu được chỗ tốt của Tô giới.

Khúc Kha: “Vậy được rồi.” Cô cười tủm tỉm: “Kỳ thật em còn muốn cảm ơn anh đó.”

Túc Bạch đôi mắt hơi lóe, nói: “Không cần cảm ơn!”

Anh bắt đầu nghiêm túc tính toán, nếu anh không thu tiền thuê nhà mà đổi lấy một ngày ba bữa cơm, không biết cô bé này có đồng ý không nhỉ? Lần trước cô đã cự tuyệt rồi. Nội tâm Túc Bạch yên lặng thở dài một hơi, quyết định cứ --- từ từ mưu tính tiếp.

Hai người có suy nghĩ riêng nhưng đều thấy hướng phát triển của chuyện này khá tốt.

Có lẽ hai người bọn cô vừa mới ăn điên cuồng tạo thành gánh nặng tinh thần cho nhiều người nên dù đã đứng tại chỗ thật lâu mà vẫn không thấy ai đi lên chào hỏi gì. Trái lại bọn cô còn vui mừng vì được thanh tĩnh.

Giám đốc chịu trách nhiệm bữa tiệc đã tiếp tục bổ sung đồ ăn lần thứ hai cho các bàn tiệc. Lần này không lên món nguội nữa mà chuyển thành bánh quy. Bảo sao hắn ta cứ đột nhiên có cảm giác 'không ổn' trong nháy mắt. Quả nhiên giác quan thứ sáu đã cảnh báo hắn ta. Lần này giác quan thứ sáu đã khiến hắn ta vượt qua nguy cơ lần thứ hai, ai mà ngờ được hai kẻ này lại ăn sạch cả món ăn nguội.

Cũng may bọn hắn đã mua bánh ngọt về, giờ làm mới không kịp nữa, chỉ có thể mua đồ về bổ sung kịp thời.

Đầu bếp chính lập tức sai người dọn dẹp chén đĩa một lần nữa. Chẳng mấy chốc bàn tiệc đã khôi phục như ban đầu. Đầu bếp chính chịu kích thích quá độ, thần kinh sợ hãi mà nước ngang nước dọc khắp nơi. Giám đốc vỗ vỗ bờ vai ông ta nói: “Không sao, hai kẻ kia đã ăn hai lượt, không thể ăn được nữa đâu. Dạ dày họ lớn được bao nhiêu chứ?”

Đầu bếp chính gật đầu nhưng nội tâm vẫn rất lo sợ.

Vì sao ông lại phụ trách, vì sao ông phụ trách đúng lúc gặp phải chuyện kỳ lạ như này, ông thảm quá à.

Trong lòng đầu bếp chính chỉ thấu buồn khổ, trong lòng giám đốc cũng khổ lắm!

Hắn ta làm ngần ấy năm, rất ít xảy ra sự cố, lúc này đây, thiếu chút nữa đã tạo thành vết nhơ trên con sự nghiệp trôi chảy lâu nay.

Mọi người nói xem, có khủng bố không cơ chứ?

“Không có việc gì, không sao đâu! Sẽ không ăn tiếp đâu!”

Lời này cũng không biết là an ủi đầu bếp chính hay an ủi bản thân hắn ta nữa.

Nội tâm mấy phục vụ vừa dọn xong đĩa chén quanh hắn ta cũng đang sóng gió mãnh liệt.

“Giám đốc!” Đột nhiên giọng nói một người thay đổi, gần như mang theo vài phần bén nhọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-274.html.]

Giám đốc vừa ngẩng đầu đã thấy một tên nhóc choai choai khoảng 16 - 17 tuổi thò lại gần bàn tiệc, cầm mấy miếng bánh lên. Tim gan giám đốc lập tức nhảy lên. Đêm nay hắn ta quả thật đã trông gà hóa cuốc.

Cũng may người nọ chỉ ăn hai ba miếng liền xoay người rời đi, lặp lại lần nữa, xác thật chỉ muốn nếm thử.

Theo sau lại có người đi……

Hình như mọi người đều có chút tò mò với thức ăn hôm nay, muốn biết có ăn ngon hay không mà lại có thể khiến người ta chạy tới nơi này ăn ăn uống uống.

Có thể thấy được, mặc kệ lúc nào, thời đại nào, con người đều có lòng hiếu kỳ cực lớn.

Giọng đầu bếp chính như muốn khóc đến nơi: “Giám đốc!”

Giám đốc rốt cuộc vẫn là giám đốc, cố gắng chống đỡ: “Không sao! Chúng ta mua nhiều, còn có đồ dự phòng!”

Quả nhiên lục tục lại có vài người đi qua nếm thử, hiển nhiên chỉ là 'nếm thử' chứ không giống cặp nam nữ vừa rồi, cuồng ăn cuồng uống không ngừng nghỉ. Nội tâm giám đốc rất tò mò về hai người kia. Hắn ta muốn biết kia là ai mà để Đỗ gia nảy sinh ý đồ thọc gậy bánh xe.

Đó là ai? Đỗ Bách Tề đấy!

Bến Thượng Hải ai không biết Đỗ gia chứ?

Tầm mắt giám đốc lơ đãng đảo qua người Đào Mạn Xuân, nhìn khuôn mặt cao lãnh của cô ta có chút giống với băng sơn mỹ nhân. Hắn ta lại nhớ đến vị băng sơn mỹ nhân này vừa rồi còn dịu dàng như nước giúp đàn ông của mình đào góc tường nhà người khác. Giám đốc chợt thấy mình đã biết quá nhiều.

Thế mới nói Đào Mạn Xuân người ta có thể ở lại bên cạnh Đỗ Bách Tề, có thể được Đỗ Bách Tề yên thương hoàn toàn do cô ta biết cách làm người.

Cô ta đối với những người khác luôn dương dương đắc ý, kiêu căng ương ngạnh, lạnh lẽo như băng sương. Thế nhưng đối với kim chủ nhà mình, cô ta vẫn rất biết cách làm việc.

Trách không được, trách không được mà!

Có điều công việc ở câu lạc bộ bọn hắn đã quen nhìn thấy mấy chuyện thất thất bát bát không thể nói ra, ai cũng sớm thành thói quen. Những lúc này tốt nhất nên ngậm miệng lại, Yên Tĩnh làm một bé ngoan mới có cơ hội sống sót lớn nhất.

Bí mật gì hắn ta cũng biết.

Nhưng hắn ta sẽ không nói!

Hắn ta lại nhìn về phía Đào Mạn Xuân, Đào Mạn Xuân đang vui vẻ nói chuyện cùng một vị công tử tuổi không lớn lắm. Hắn ta vội vàng quay đầu đi. Thế giới của mấy kẻ có tiền các ngươi thật quá phức tạp.

Đào Mạn Xuân lúc này vẫn không biết nội tâm giám đốc đang thật thật giả giả tưởng tượng vui vẻ thế nào. Nếu chị ta biết chắc phải mắng hắn ta một câu - đồ thiểu năng trí tuệ.

Ai nói chị ta đang vui vẻ? Rõ ràng chị ta tức sắp điên lên đây này.

Loading...