Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:40:43
Lượt xem: 80
Yến hội vô cùng náo nhiệt thính, người đến người đi y hương tấn ảnh.
(*) Y hương tấn cảnh là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Giám đốc gặp qua không ít trường hợp như vậy, mỗi khi nhìn thấy đều cảm nhận được cảnh tượng lòe lòe chói sáng. Giờ hắn ta lại bắt gặp tình cảnh có kẻ muốn đào góc tường nhà người khác, tim hắn ta đau đớn không thôi.
Không có biện pháp, hắn ta chính là một người có tấm lòng lương thiện như vậy đấy.
Người bị nghĩ đang vô cùng đau đớn khi bị đội nón xanh lên đầu - Túc Bạch rốt cuộc đã nhận ra chút gì đó từ giám đốc.
Anh biết nhưng hồn nhiên không thèm để ý.
Túc Bạch chỉ cho người nọ một cái liếc mắt rồi quay đầu đi.
Bánh ngọt cùng món nguội, thật sự ăn không đủ no.
Anh mang theo ý cười cùng Khúc Kha nói: “Chờ một chút nữa kết thúc, chúng ta cùng đi ăn chút mì đi?”
Khúc Kha nếu cùng đi dĩ nhiên phải phối hợp, cô cười tủm tỉm: “Vâng ạ.”
Đào Mạn Xuân thấy đĩa đã trống không, lại nghe hai người kia hẹn nhau cùng đi ăn mì, lập tức nói: “Ăn nhiều một chút mới tốt, người có thể ăn đều có phúc. Chị thật hâm mộ mấy cô gái có thể ăn như em, chị vì muốn có hình đẹp nhất trên màn ảnh nên chẳng dám ăn nhiều, thành ra chị luôn hâm mộ những bé gái có thể tùy tâm tùy ý anh ăn uống uống.”
Khúc Kha mỉm cười: “Vậy chị cũng có thể ăn xong rồi giảm nha, chạy bộ gì đó đều được cả.”
Hai tròng mắt cô sáng ngời, ánh mắt chân thành.
Đào Mạn Xuân: “……”
Chị ta hơi câu khóe miệng đáp: “Chị cũng không phải không muốn mà khó lắm? Chị làm gì có thời gian rèn luyện kia chứ.”
Khúc Kha a một tiếng thật dài, cười hì hì: “Xem người khác ăn rất thảm đó.”
Đào Mạn Xuân: “Không thảm, không thảm, chị ngửi mùi chút cũng coi như đã ăn rồi.”
Khúc Kha: “……”
Này không phải giống thời hiện đại, chụp ảnh đồ ăn đăng vòng bạn bè cũng coi như đã ăn, chắc cùng một đạo lý nhỉ?
Quả nhiên nữ minh tinh có khác, nữ minh tinh từ cổ chí kim đều không dễ dàng.
Khúc Kha: “Bội phục, bội phục.”
Đừng nhìn thiếu nữ này mặc đồ uyển chuyển dịu dàng, hơi chút lơ đãng đã lộ ra bản tính thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-272.html.]
Cô hoạt bát nói: “Vậy lần sau Lê quản lý tìm em viết bài, em nhất định sẽ đem mọi vất vả của chị viết ra hết.”
Đào Mạn Xuân: “…… Như thế cũng không cần đâu.”
Khúc Kha phụt một tiếng cười thành tiếng, dỗi nói: “Em nói đùa mà.” Cô còn nói thêm: “Nếu thật sự viết như vậy cũng chưa chắc đã không tốt, biết đâu còn giúp duy trì nhiệt độ cho chị đấy.”
Đào Mạn Xuân: “Em nói hình như rất có lý.”
Nhẹ nhàng bị thuyết phục thế đấy.
Đỗ Bách Tề nói: “Thế không bằng em cũng tìm cô nhóc viết một bài tổng hợp, không nhất thiết phải thông qua Xưởng điện ảnh.”
Đào Mạn Xuân: “Được nhỉ.” Chị ta vui vẻ hẳn lên: “Ngài nói thật đúng.”
Khúc Kha bởi vì một câu vui đùa mà không thể hiểu được đã nhận được một công việc mới.
A!
Quả thực cốt truyện phát triển kỳ diệu cỡ nào nha!
Mọi người đang nói chuyện, Đỗ Tiểu Ngũ từ ngoài tiến vào, hắn diện một thân tây trang thẳng thớm làm nổi bật dáng người cao gầy. Hai người cũng coi như lâu không gặp, chợt vừa thấy Khúc Kha, hắn hơi sửng sốt, lại mau chóng điều chỉnh mới khách khách khí khí: “Cao tiểu thư, xin chào.”
Lại một tên nữa biết rõ cô không phải họ Cao mà vẫn cố tình giả bộ hồ đồ.
Khúc Kha mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Anh vẫn là trước sau như một ha.”
Đỗ Tiểu Ngũ cười chân thành, không biết đáp lại như thế nào nên chỉ đành quay sang cùng Túc Bạch chào hỏi.
“Không nghĩ tới Túc tiên sinh cũng ở đây.” Tầm mắt hắn lia qua một vòng Túc Bạch rồi đến Khúc Kha, rất nhanh đã chuyển sang chỗ khác.
Tính toán lại, mọi người ở đây đều quen nhau, chẳng qua Túc Bạch không phải người thích nói chuyện, Đỗ Tiểu Ngũ cũng thế. Hơn nữa từ sau khi chuyện lần trước xảy ra, có thể do hắn nói ra nên trong lòng cô vẫn có đôi chút không thoải mái.
Dù cô hơi khó chịu nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mọi người nói chuyện chính.
Hắn quay đầu đến bên cạnh Đỗ Bách Tề, thấp giọng nói nhỏ vài câu, Đỗ Bách Tề mang theo chút ý cười, nghe hắn nói xong, giương mắt: “Mọi người cứ từ từ chơi, tôi còn có chút việc phải đi trước.”
Đào Mạn Xuân lập tức muốn đi theo, Đỗ Bách Tề: “Em ở lại tiếp tục chơi đi.”
Đào Mạn Xuân hiểu được hắn không muốn cho mình đi theo, gật đầu: “Vâng.”
Khúc Kha mẫn cảm phát hiện, Đỗ Bách Tề vừa đi, ngược lại Đào Mạn Xuân lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Túc Bạch vừa thu tầm mắt về. Hai người liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra chút gì đó. Khúc Kha cười tủm tỉm: “Đào tiểu thư, lần đầu tiên em tới nơi này, muốn cùng anh Túc Bạch nhìn ngắm một vòng, không thể đi cùng chị rồi.”
Đào Mạn Xuân nghe được câu “anh Túc Bạch” kia, biểu cảm hơi vi diệu, ngay sau đó gật đầu nói: “Hai người đi đi.” Ý cười chân thành không ít.