Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:33:26
Lượt xem: 93
Khúc Kha: “Đỗ tiên sinh, Đào tiểu thư, Từ tiên sinh, mọi người trò chuyện. Bọn tôi đi loanh quanh một chút.” Cô thẹn thùng cười, nói: “Lần đầu tiên tham gia tiệc như vậy nên có chút tò mò.”
Đào Mạn Xuân cười khanh khách, giọng đè thấp: “Chị nhớ bánh ngọt nhà này làm rất ngon, em có thể nếm thử xem.”
Chị ta vẫn có ham thích hàng đầu với việc chăm béo Khúc Kha.
Chị ta liếc mắt đánh giá Khúc Kha trên dưới một lượt, cảm thấy mình làm còn chưa đến nơi đến chốn!
Con bé căn bản không béo a.
Vẫn gầy như vậy.
Cần dùng hết sức chăm béo mới được!
Phải đem con bé ăn thành nhóc béo vui vẻ.
Khúc Kha nghe đến bánh ngọt, mắt sáng lên một chút, lập tức đáp: “Vậy em nhất định phải từ từ nhấm nháp xem sao.”
Bước chân cô rời đi đã nhanh hơn vài phần.
Cách đi như vậy áp trên người một thiếu nữ xinh xắn thật khiến người ta buồn cười.
Rõ ràng cô trang điểm theo phong cách dịu dàng, bề ngoài lộ ra hơi thở uyển chuyển nhưng vẫn không giấu được sự hoạt bát của thiếu nữ từ trong xương cốt. Đỗ Bách Tề nhìn theo bóng dáng cô, dường như có thể thấy được sự vội vàng phát ra từ mỗi sợi tóc tới toàn thân thể.
Xem ra thật sự rất muốn nếm thử rồi
Thực chất cũng không khiến người ta kinh ngạc lắm, dù sao đây chính là tác gia của chuyên mục Mỹ thực.
Đỗ Bách Tề cười cười, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Cao.”
Khúc Kha có thân phận khác nên vẫn rất tự giác khi người ta gọi tên. Cô lập tức quay đầu lại, cười khanh khách: “Đỗ tiên sinh, có việc sao?”
Đỗ Bách Tề: “Tiệm cơm Lâm Giang mới cho ra mắt mấy món mới khá ngon, có thời gian nhóc qua nếm thử xem sao?”
Đôi mắt Khúc Kha lập tức cong cong “Được đó.”
“Vậy ngày khác gặp lại.”
Khúc Kha: “Gặp sau.”
Hai người xoay lưng, chưa đi được mấy bước đã có người khác tiến lên muốn bắt chuyện với Túc Bạch. Có thể nhìn ra được Túc Bạch vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt như cũ. Một số còn tỏ ra khá tò mò với thân phận Khúc Kha, Túc Bạch biết lại không có ý giới thiệu, cũng chẳng cho người ta thời gian hỏi.
Hai người đột phá “muôn trùng khó khăn” mới tới được bàn bánh ngọt.
Khúc Kha tự đáy lòng nói: “Em đã biết vì sao anh lại đổi sang kiểu tóc này rồi, ừ, rất có khí thế.”
Kiểu tóc này phối với Túc Bạch ít nói thật sự rất có khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-267.html.]
Nếu như không phải khí chất của anh có tính áp đảo, bọn cô cũng sẽ không dễ thoát thân như vậy.
Cái Khúc Kha buồn bực chính là vì sao những người này hình như đều có ý nịnh nọt anh giai khoác lác này.
Cô nhìn Túc Bạch, hỏi nhỏ: “Anh đã làm gì? Sao người khác đều muốn nịnh anh?”
Túc Bạch lắc đầu: “Cái gì cũng không làm nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, luôn có vài kẻ tin tức rất linh thông.”
Khúc Kha nhướng mày: “?”
Túc Bạch: “Bọn họ lấy lòng không phải anh mà là bối cảnh của anh.”
Như thế có chút giống nội dung tiểu thuyết Khúc Kha viết.
Khúc Kha a một tiếng thật dài, tỏ vẻ bản thân đã rõ.
Cô nhìn về phía bàn bày bánh ngọt, bưng lên một chiếc đĩa nhỏ bắt đầu tấn công vào từng món ngon, Túc Bạch cũng không cam lòng yếu thế.
Túc Bạch: “Kỳ thật ăn mấy thứ này căn bản không đủ no.”
Anh vẫn thích ăn cơm hơn nhưng có ăn là được rồi, không thể bắt bẻ. Dù sao người đến nơi này cũng chẳng phải vì đồ ăn. Chắc chỉ có hai người bọn anh mới ngoại lệ.
“Loại này bánh quy nhỏ, ăn ngon thì có thể ăn ngon đến mức nào chứ?”
Khúc Kha cắn một miếng nhỏ nhỏ rồi lập tức gật đầu: “Đương nhiên ăn ngon rồi. Mùi sữa thơm nồng lại không ngấy xíu nào.”
Túc Bạch mỗi miếng một cái, chẳng bao lâu đã ăn được 7-8 cái, một đĩa nhỏ bánh quy cũng chỉ bày làm dáng với khoảng hơn 10 chiếc mà thôi. Khúc Kha trừng to mắt, không thể tin người này có thể ăn nhanh như vậy.
Cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Túc Bạch, nói: “Em mới ăn được hai cái mà anh đã ăn hết rồi?”
Một mâm bánh quy nhỏ, lẻ loi chỉ còn dư lại ba cái.
Túc Bạch: “Xác thật không ngấy chút nào.”
Anh tiếp tục tiến công, đĩa chỉ còn lại có hai cái.
Khúc Kha vội cầm lấy một cái, trừng anh: “Anh không thể chuyển sang nếm thử món khác sao?”
Túc Bạch: “Anh thấy đi theo em ăn sẽ không bị hố.”
Khúc Kha: “…… Em thì… có tài đức gì.”
Hai người đứng trước bàn bánh ngọt tự cho rằng không ai chú ý đến mình, lại không biết có rất nhiều người nhìn vào cả hai.
Không bao lâu đã thấy bàn bánh ngọt ở đây thất thất bát bát trống không đến mười mấy đĩa, mà hai người giống như chuột hamster đi dọc một đường ăn, có vẻ rất hưng phấn. Đương nhiên cảm nhận của người khác như thế nào thì một lời khó nói hết.
Khúc Kha thề, cô ăn không nhiều lắm, một đĩa chỉ mới nếm thử một hai miếng. Như đĩa bánh quy nhỏ kia, kích thước chỉ lớn hơn đồng bạc một xíu, làm sao mà ăn chậm cho được?
Nhưng người ở đây ai sẽ đến vì ăn?