Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:28:31
Lượt xem: 100

Khúc Kha đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Không biết… bọn họ có nhận học trò nữ không nhỉ?”

Lam tiểu thư cứng người ngay lập tức, chị nhìn Khúc Kha, nghi ngờ hỏi lại: “Em sẽ không phải… cũng muốn đi chứ?”

Đôi mắt to của Khúc Kha chớp chớp vô tội, đáp: “Đúng vậy nha.”

Lam tiểu thư đánh giá cô, phụt một tiếng bật cười, nói: “Kể cả Tiểu Nha là bé gái mới lớn bằng đó chị còn lo người ta không nhận. Em lớn như vậy, chị đoán càng……”

Hết thảy đều không cần nói nữa.

Đầu Khúc Kha lập tức gục xuống, rất nhanh cô lại ướm lời: “Em cùng đi xem sao, biết đâu được thì sao.”

Khúc Kha hưng phấn, Lam tiểu thư: “……à.”

Lam tiểu thư xoa nhẹ đầu Tiểu Nha một lượt, dặn dò: “Khi đi con nhớ miệng ngọt một chút. Bằng không về sau con sẽ phải ở nhà chơi một mình đấy!

Tiểu Nha vội gật đầu, ánh mắt rất kiên định: “Con biết! Con cũng muốn học!”

Khúc Kha ai oán: “Nếu nịnh nọt có ích, em cũng muốn thử để vào học.”

Lam tiểu thư cười dỗi: “Một cô nhóc như em học cái đó làm chi?”

Khúc Kha đúng lý hợp tình: “Chính vì là con gái nên mới càng phải học, thế đạo bây giờ loạn như thế mà có được một kỹ năng phòng thân thì quan trọng cỡ nào chứ?”

Nói thì như vậy nhưng Khúc Kha lại đánh giá cơ hội tốt như vậy chắc không đến lượt mình.

Tiểu Nha là trẻ con, tập võ càng nhỏ càng tốt, cô lại không giống vậy, cô cũng coi như một thiếu nữ rồi.

Lam tiểu thư làm việc nhanh chóng, nếu đã ra quyết định dĩ nhiên lập tức liên hệ ngay với 'bạn cũ'. Cả hai ước định thời gian chính xác tới quyền quán. So với nơi mà bọn cô đang ở bây giờ, bên kia có chút hỗn loạn hơn, hạng người nào cũng có.

May mắn cũng không có kẻ nào dám cướp bóc trói người giữa ban ngày nên vẫn coi như an toàn.

Đoàn người bọn cô gọi xe kéo tới quyền quán. Đến nơi, Khúc Kha nhìn khắp một vòng, đây là một đại viện, sân ngoài còn treo thẻ bài ghi 'Võ quán Phúc Ninh'. Cửa lớn rộng mở, bên trong còn có mấy tên nhóc đang hô hô quát quát đánh vào cọc gỗ.

Lam tiểu thư dẫn đầu đến gõ cửa, kể cả cửa lớn đang mở rộng, không gõ cửa cũng không tốt lắm.

“Ngài là……”

Lam tiểu thư mỉm cười: “Tôi cùng thầy Cổ có hẹn. Giờ cậu ấy có nhà chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-259.html.]

Vừa dứt lời, không đợi tên nhóc mở miệng đã thấy một người đàn ông trung niên khỏe mạnh từ trong phòng bước nhanh ra, “Lam tiểu thư, cô tới rồi. Mau vào ngồi.”

Mọi người cùng vào nhà, nơi này thoạt nhìn như một văn phòng lớn, trang trí đều cực kỳ đơn giản. Chưa nói đến mấy đồ như sofa này nọ thì cũng chỉ bày một băng ghế rất dài. Con gái nếu ngồi xuống đây có vẻ không tiện lắm.

Dĩ nhiên chỗ này cũng chẳng có phụ nữ nào tới.

Lam tiểu thư không ngồi xuống, chỉ vào mấy đứa trẻ giới thiệu: “Bốn đứa bé này chính là mấy đứa tôi đã nói với chú. Đây là con trai tôi, Lam Hủ, nhũ danh Tiểu Thạch Đầu; bên này là..…”

Chị theo thứ tự giới thiệu, Tiểu Nha đặt cuối cùng, nói: “Tiểu Nha tuy rằng là bé gái nhưng cũng rất muốn cùng học. Thế đạo……”

Blah blah, chị đều đem lời nói kia của Khúc Kha không khách sáo học toàn bộ.

Có điều vì có bé gái nên thầy Cổ vẫn hơi chút chần chờ.

Tiểu Nha lập tức: “Thầy ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn học, cháu rất dũng cảm, cháu sẽ không khóc nhè!” Cô bé con ngước khuôn mặt nhỏ lên, cực kỳ nghiêm túc: “Cháu làm được ạ.”

Thầy Cổ quả thật không dạy bé gái, lại nhìn cô bé con bộ dạng vô cùng nghiêm túc, cơ thể nho nhỏ hơi run rẩy, trong mắt tràn đầy khẩn trương, ông không nỡ nói lời cự tuyệt.

“Tôi hiểu cậu bên này không nhận học sinh nữ, bé gái học võ không tiện. Thế nhưng tôi cảm thấy con gái càng cần phải học những môn võ phòng thân hơn so với bé trai, bằng không……” Lam tiểu thư nhìn ra được bọn nhỏ đều muốn cùng nhau học nên nên càng cố gắng thuyết phục thầy Cổ.

Thầy Cổ vốn dĩ không phải người quá khó khăn, bị khuyên một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.

Khúc Kha: “Cháu lớn như vậy, ngài nhận không?”

Thầy Cổ nhìn về phía Khúc Kha, lập tức xua tay, kiên định lắc đầu: “Không được, không được, cô bé cháu thì khẳng định không được.”

Một thiếu nữ như hoa như ngọc nhường này làm sao có thể tập võ? Kể cả muốn cơ thể khỏe mạnh đi chăng nữa cũng không được. Thật sự rất không tiện. Hơn nữa ông mà thu học trò nữ còn không biết người ta sẽ nói linh tinh gì đâu.

Tay ông lắc như trống bỏi, mỗi một biểu tình thật nhỏ trên mặt đều để lộ ý cự tuyệt. Khúc Kha cuối cùng cũng không muốn miễn cưỡng người ta nữa, kể cả câu đã định nói ra 'Nghiêm Vịnh Xuân là phụ nữ' cũng đành phải nuốt trở về.

Cô cũng phải suy xét đến tâm tình của người khác.

Khúc Kha hành quân lặng lẽ, thu quân trong yên lặng. Thầy Cổ thở ra một hơi thật sâu, ông dắt mấy đứa trẻ ra ngoài rồi thử tư chất của từng đứa. Nếu bình tĩnh mà suy xét thì tuổi của Tiểu Đông cũng không hợp lắm, đã hơi lớn.

Trong mấy đứa bé thật ra chỉ có Tiểu Bắc và Tiểu Nha là tuổi hợp lý nhất.

Tiểu Thạch Đầu tuổi tác cũng hơi lớn một chút.

Thầy Cổ đánh giá xong cũng không nói gì. Mấy đứa nhỏ qua đây chủ yếu muốn cường thân kiện thể, lại tăng thêm năng lực bảo vệ bản thân chứ chẳng có ý định tranh này tranh nọ, cái gì mà thi đấu quán quân cũng không cần thiết.

Cho nên thầy Cổ nhận cả 4 đứa bé vào học.

Loading...