Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:22:18
Lượt xem: 68
Khúc Kha đứng trong ngõ nhỏ, dòm hướng ra phía ngoài xem, mãi sau cũng không thấy một chút gió thổi cỏ lay nào.
Cô xoay người, đi không được mấy bước, lập tức cảm giác có người xông về phía mình, Khúc Kha thuận thế lách người sang bên phải. Người nọ lập tức vồ hụt.
Khúc Kha vội vàng trốn sang một bên, túi xách trong tay nâng lên cao, cô dùng sức đánh mạnh vào mặt kẻ kia, không dừng lại, cô thuận tay nhặt lên một cục đá lớn lập tức ném vào kẻ nọ. Kẻ nọ phát ra một tiếng ô đau đớn, kèm theo đó là một câu chửi thô tục.
Giọng có chút quen quen.
Kẻ mặt như quỷ này chắc chắn không phải người tốt, Khúc Kha thèm vào quan tâm, đạp gã ta một đạp. Ngay sau đó cô nhanh chân chạy mất.
Người nọ che mặt lại ngồi xổm xuống, mắng: “Ả đàn bà thối!”
Gã ta giãy giụa muốn đuổi theo.
Khúc Kha không biết người này sao lại đuổi theo mình, cũng cao giọng hô lên: “Cướp! Cướp!”
Bây giờ cô mới thấy thói quen chạy bộ tốt như thế nào, may mắn mấy ngày nay cô đều tập luyện, bằng không làm sao linh hoạt được như vậy. Cô sắp chạy đến đường lớn, kẻ kia hình như cũng càng ngày càng đến gần, đột nhiên cô nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như tiếng g.i.ế.c heo.
Cô quay đầu nhìn lại đã thấy kẻ kia bị Túc Bạch một chân gạt ngã!
Gã ta bị Túc Bạch khóa tay, giữ chặt ấn trên mặt đất, mặt cọ xát trực tiếp vào nền đất như một con gà thét chói tai.
(*) Gà thét chói tai: Con gà đồ chơi màu vàng, há mỏ hét khá nổi tiếng đó. Mọi người có thể tra hình ảnh trên mạng ha.
Khúc Kha cũng dừng lại, cô thở hổn hển đỡ vách tường, nói: “Cảm ơn anh.”
Túc Bạch lắc đầu, anh nhìn thẳng vào kẻ đang bị mình đè chặt, hỏi: “Mày là ai?”
Khúc Kha cúi đầu nhìn người này, vừa rồi cô không thấy rõ mặt, chỉ có giọng hơi chút quen tai.
“Em cứ thấy giọng gã có chút quen tai.”
Cô cúi đầu nhìn về phía mặt người kia, mặt cũng quen quen lại không có ấn tượng gì quá sâu sắc. Khúc Kha một câu cũng chưa nói, làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Người nọ kêu: “Thằng nhãi thối tha này, mày buông ông ra ngay. Tao nói cho bọn mày biết, mẹ tao đã nhận ra mày. Nếu mày không hiểu chuyện thì cũng đừng trách bọn tao không khách khí. Mày nghĩ mày chạy ra khỏi Bạch gia thì bọn tao không có cách nào đối phó với mày à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-249.html.]
Người này vừa kêu gào chính là toàn một miệng thối!
Khúc Kha nháy mắt nghĩ ra gã ta là ai!
Con trai bà Liễu!
Hóa ra là gã ta.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Mày còn dám tới trước mặt tao kêu gào?”
Cô không chút khách khí động thủ, liên tiếp đánh vào đầu gã ta.
“Thật là thiên đường có lối mày không đi, còn dám chạy đến trước mặt tao kêu gào? Bạch gia? Bạch gia ở trong mắt tao như cái rắm! Lại nói, Bạch gia không phải đã sớm xong đời sao!?” Khúc Kha: “Không nghĩ tới Bạch gia xong đời, đám người vô tâm cả gan tiếp tay cho giặc, đám đầu trâu mặt ngựa bọn mày lại chạy ra được!”
Tay cô không dùng đánh, từng cái mạnh mẽ đập thẳng vào gã đàn ông trước mặt này.
Có quan hệ với Bạch gia đều chửng phải thứ gì tốt.
“Hiện tại còn dám xuống tay với tao? Mày cho rằng mày là cái thứ gì?” Khúc Kha cả giận nói: “Còn dám lấy Bạch gia ra dọa tao? Mày tưởng tao sợ đám người kia hả? Bọn mày làm nhiều chuyện xấu như vậy, thấy tao không đi đường vòng mà còn dám xông lên? Thế nào? Cho rằng tao dễ bắt nạt hả? Nói! Sao mày tìm được tao! Mẹ mày ở đâu?”
Khúc Kha cũng không phải người chịu ngồi im chờ chết, cô trực tiếp nhìn về phía Túc Bạch, hỏi: “Anh có d.a.o không?”
Túc Bạch nhướng mày, lại thật sự từ trong giày rút ra một cây dao, đưa cho Khúc Kha.
Khúc Kha cầm d.a.o trực tiếp để trên cổ người này, ấn ra vết máu, “Nói!”
“Mày mày mày!”
Khúc Kha: “Nếu mày không nói thì cứ chờ một lát nữa phòng tuần bộ sẽ phái người đến, nơi đây chỉ có một t.h.i t.h.ể cho bọn hắn mang đi thôi. Còn mẹ mày á? Chỉ cần tao ở đây, bà ta chắc chắn sẽ tới, vừa lúc tao đã sớm muốn tìm bọn mày tính sổ, tới sớm không bằng tới đúng lúc, tao còn phải cảm ơn mày tự dâng người đến nữa.”
“Đừng g.i.ế.c tao!!!” Tiếng kêu g.i.ế.c heo lại vang lên.
Túc Bạch nhìn về phía Khúc Kha, nói: “Nếu muốn một người biến mất, không cần làm trên đường cái.”
Người nọ đang muốn thư thả một hơi đã nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Anh ở bệnh viện có cách, em cứ đưa trực tiếp đến nhà xác.”
Má nó!