Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:21:09
Lượt xem: 105
Tiểu Thạch Đầu sửa lại đại danh thành Lam Hủ, Tiểu Nha đại danh sửa thành Lam Lam.
*Đại danh: Tên chính thức, tên khai sinh
Lam tiểu thư mở tiệc chiêu đãi hàng xóm, trong buổi tiệc công bố tên chính thức của hai đứa nhỏ.
Có lẽ do tìm được con nên mọi người phát hiện ra chị không còn giống như ngày xưa, cứ cười như không cười mà cả người dường như nhẹ nhàng hơn hẳn. Trên môi chị luôn nở nụ cười dịu dàng hiền từ của người mẹ.
Lam tiểu thư: “Tôi đã làm hộ khẩu cho đứa nhỏ, sau này bọn chúng đều là con của tôi.” Chị mỗi tay ôm một đứa, nhẹ giọng: “Sau này nếu ai muốn cướp con từ trong tay tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Lam tiểu thư ngoài việc mở tiệc chiêu đãi hàng xóm còn mời thêm mấy bạn bè. Tổng cộng có đến bốn bàn. Mọi người đều biết mấy năm nay chị chịu khổ nhiều nên lúc này không thiếu được chuyện an ủi vài câu. Mọi người còn ngạc nhiên vì không hiểu sao đứa bé lại dùng họ Lam.
Lam tiểu thư sâu kín: “Con của tôi lâu như vậy mới tìm được dĩ nhiên phải dùng họ của tôi. Nhất định thế. Năm đó người đàn ông của tôi có nói, nếu như chỉ sinh được một đứa con thì không dùng họ của anh ấy, cứ lấy họ của tôi, gọi là Lam Hủ.”
Chuyện cũ của chị thật hoàn chỉnh, đám hàng xóm cũng không ở đến mười mấy năm, cho nên không ai nghĩ Lam tiểu thư nói dối.
Mọi người ngược lại còn vì chị tuổi trẻ đã gặp không may mà đau lòng thay.
Hôm nay thời tiết khá tốt, Lam tiểu thư lại có tâm muốn mời khách nên dĩ nhiên chọn chỗ cực ổn. Mọi người được nhờ mà ăn uống thả ga vui sướng. Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ăn no, đến bên người Tiểu Thạch Đầu, mấy đứa nhóc túm tụm với nhau chơi.
Tiểu Đông tò mò tranh nhau hỏi: “Vậy em về sau cũng chỉ gọi là Lam Hủ, không gọi Tiểu Thạch Đầu nữa à?”
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu: “Còn chứ, đây là nhũ danh của em.”
*Nhũ danh: tên gọi ở nhà, tên cúng cơm.
Hôm nay thằng bé diện một thân quần áo sang chảnh giống như những vị tiểu công tử nhà có tiền thường chiếu trong phim điện ảnh, cả người nó cứ hạnh phúc như bay trên mây.
Tiểu Nha cũng chẳng kém cạnh gì, con bé được mặc một chiếc váy mới mua từ Công ty bách hóa. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bé được mặc đồ tốt như thế, lại còn được bôi thêm kem dưỡng da thơm thơm nữa, bé nghĩ mình nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-247.html.]
Hai đứa bé cứ cảm thấy như mơ, không chân thật lại thấp thỏm.
Tiểu Thạch Đầu lớn hơn một chút đã biết được bản thân khi còn nhỏ bị bắt cóc. Lam tiểu thư cũng nói thật với thằng bé, chị cho rằng người bắt cóc nó không phải gã cha nuôi - lão Thạch kia. Theo tính toán thì lúc ấy Thạch gia chưa phải nghèo túng như bây giờ. Thạch tiên sinh khi đó vẫn còn có một phần công việc ra hình ra dạng, thậm chí ngay cả dì Thạch cũng có công việc ổn định. Bọn họ chẳng việc gì phải đi trộm con của người khác, dù sao cũng không phải không thể sinh thì đi trộm làm gì, nếu không sinh được, Tiểu Nha lại ở đâu ra?
Cũng chính bởi vậy nên Lam tiểu thư mới tự nguyện nhận nuôi Tiểu Nha, rốt cuộc đến cuối cùng thì Thạch tiên sinh vẫn có công dưỡng dục với Tiểu Thạch Đầu đến 10 năm. Chị thấy không ít cha ruột còn không bằng kẻ cầm thú, Thạch tiên sinh có bắt thằng bé ra ngoài kiếm tiền nuôi gã nhưng thực tế vẫn chưa từng đánh nó.
Lam tiểu thư hận gã nhưng lại cảm thấy Thạch tiên sinh không biết Tiểu Thạch Đầu là con của chị.
Nếu biết thì ngay lúc họ vào ở đã phải có phản ứng mới đúng.
Những lời này chị đều đúng sự thật bói với con trai, có điều chuyện thân thế chị vẫn giấu.
Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Nha đi theo Tiểu Đông, Tiểu Bắc sóng vai ngồi với nhau, Tiểu Bắc cười tủm tỉm: “Hai người không cần nghĩ nhiều thế đâu. Có thể cùng với mẹ ruột thất lạc đến 10 năm đoàn tụ thì chắc chắn sau này hai người sẽ có cuộc sống tốt đẹp thôi. Cả hai phải làm đứa trẻ tốt, nếu trở thành đứa trẻ tốt thì chị chủ nhà sẽ càng thương hai người hơn. Hơn nữa làm gì có người mẹ nào không thương con mình? Không cần cứ lo lắng cái này rồi lại lo lắng cái khác, làm người vui vui vẻ vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”
Tiểu Nha nắm chặt váy nhỏ của mình.
Tiểu Bắc: “Dù Tiểu Nha không phải con ruột của chị chủ nhà nhưng chị chủ nhà có thích mới đồng ý nhận nuôi em. Ngoài đường trẻ con đầy ra đấy sao chị ý không nhận về nuôi mà lại chọn em, rồi còn mua váy mới cho em nữa? Điều đó chứng minh rằng chị ấy đã quan sát rất lâu mới biết Tiểu Nha thật ngoan, thật tốt. Cuối cùng mới đồng ý. Bản thân em nếu cả ngày luôn nghĩ mình không tốt chẳng phải đã nghi ngờ khả năng phán đoán của chị chủ nhà sao? Không thể đâu nhé.”
Tiểu Nha: “Em không nghi ngờ!”
Tiểu Bắc: “Vậy đúng rồi.”
Tiểu Nha ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Bắc, nói: “Anh Tiểu Bắc, anh thật tốt.”
Tiểu Bắc ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên, anh thông minh nhất, tốt nhất.”
Tiểu Đông: “Em trai rất ngoan.”
Mấy bạn nhỏ ngồi cùng nhau cười cười nói nói.