Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 233

Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:01:42
Lượt xem: 121

“Cậu nói Huyền Ngưng là người thế nào?”

Động tác mấy người nhất trí nhìn về phía Khúc Kha.

Trong phần đã đăng thân phận Huyền Ngưng còn chưa công bố, nàng ta hoàn mỹ khiến người khác thấy giả tạo.

Có không ít nam giới thấy, phụ nữ như vậy tốt nhất, quả thực chính là hình mẫu người vợ hoàn mỹ tuyệt đối.

Lại có vài người cảm thấy, hoàn mỹ như vậy cực kỳ không phù hợp với tiết tấu quyển sách, khác thường chắc chắn có chuyện. Huyền Ngưng này không đúng lắm.

Mọi người đều nhìn Khúc Kha, Khúc Kha không chịu nói: “Tôi nói với mọi người thì còn gì kinh hỉ nữa? Có đôi khi đọc sách, kết quả không quan trọng. Quan trọng nằm ở quá trình mới thấy thú vị. Mọi người nói đúng không?”

Lời như vậy cũng không sai, nhưng mọi người vẫn ruột gan cồn cào vì tò mò.

Khúc Kha thấy cả đám đều sốt ruột muốn vò đầu nhịn không được bật cười, nói: “Tôi có thể cho mọi người một nhắc nhở.”

Cô nhẹ giọng: “Nàng không phải người xấu.”

Vu Mãnh một giây thả lỏng, nói: “Vậy quá tốt rồi, tôi chỉ sợ nàng là người xấu, nàng xinh đẹp như vậy, thiện lương như vậy, nếu nàng là người xấu……”

Vu lão tiên sinh nhìn thằng cháu ngốc, càng thấy tên nhãi con này thật đơn thuần, ông chậm rãi nói: “Lời này cũng chỉ nói nàng không phải người xấu, chứ không có nghĩa nàng là người tốt.”

Vu Mãnh: “!!!”

Khúc Kha bật cười, cam chịu.

Vu Mãnh: “Tôi dễ bị tổn thương lắm đấy.”

Khúc Kha bật cười: “Tự mình theo đuổi từng bài đăng mới có ý nghĩa, không cần nghĩ nhiều.”

Cô không nhiều, đứng dậy đi tính tiền.

Tiểu Bắc: “Chị, để em.” Nhóc đã nhận ví tiền từ Tiểu Đông, nói: “Quỹ mỹ thực.”

Khúc Kha: “Vậy em đến đi.”

Ba anh em chụm đầu vào nhau tính toán, Khúc Kha sẽ phải trả 9 đồng. Mức giá này xem ra cũng không quá nhiều nhưng nếu tính sức mua ở thời đại này thì cũng không ít.

Lần này tốn cũng kha khá.

Bằng này có thể mua được thật nhiều thật nhiều thịt đó.

Bọn Khúc Kha tính tiền, đám người còn lại vẫn đang thảo luận, thậm chí trò chuyện có vẻ rất vui. Tom nghe không hiểu lắm chỉ biết mê mang nhìn bọn họ. Trong đôi mắt mê mang vẫn nhìn ra ý muốn hóng hớt, xem náo nhiệt.

Khúc Kha cũng không tiện thúc giục mọi người rời đi. Cô chỉ đơn giản chống cằm, ngồi tại chỗ nghe nói chuyện.

Tiểu Bắc: “Đối diện có một hiệu sách.”

Khúc Kha: “Em muốn đi sao?”

Tiểu Bắc gật đầu: “Em muốn mua một cái Rubik, thầy Túc có một cái Rubik, chơi rất thích.”

Khúc Kha: “Hiệu sách kia khá nhỏ, chắc sẽ không có. Chờ chúng ta qua chỗ cửa hàng lớn ở đường Phúc Khai Sâm rồi vào mua.”

Tiểu Bắc: “Vâng ạ.”

Tiểu Đông: “Anh cũng muốn mua giấy vẽ.”

Khúc Kha: “Được.”

Vu Mãnh: “Ơ? Anh cô cũng thích vẽ tranh à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-233.html.]

Khúc Kha nghe thấy từ “cũng”, nói: “Cậu cũng thích?”

Vu Mãnh gật đầu: “Đúng vậy! Tôi lúc nào dư thời gian mới học một chút, anh cô nếu thích có thể học cùng tôi.”

Cố gắng giành lấy cơ hội cùng bọn họ tiếp xúc, chắc chắn có thể tìm hiểu cốt truyện, kế hoạch này thật đỉnh.

Khúc Kha: “Nhưng anh tôi chưa từng học qua, tiến độ chỉ sợ cùng cậu không giống nhau. Thầy giáo của cậu chưa chắc đã muốn dạy anh ấy.”

Giọng cô nhẹ nhàng lại thể hiện sự hứng thú, cô hỏi: “Anh ấy không có kinh nghiệm cũng có thể cùng học với cậu sao? Hay cậu có thể giúp tôi hỏi một chút thầy cậu có bạn bè nào cũng dạy mỹ thuật được không?”

Vu Mãnh: “Trình độ của tôi cũng không ra sao đâu!”

Khúc Kha: “……”

Vu Mãnh: “Như vậy vừa dịp, ngày mai tôi đi học sẽ hỏi giúp cô, được không?”

Khúc Kha nghiêm túc: “Vậy cảm ơn cậu.”

Vu Mãnh: “Không cần cảm ơn, đêm nay tôi gọi luôn cho thầy ấy, cậu cứ chờ tin. Chắc phải đến ngày mai tôi mới báo lại cho cậu được.”

Khúc Kha: “Không sao.”

Tiểu Đông tò mò nhìn Vu Mãnh, sau đó mím miệng, có chút vui mừng hỏi lại: “Anh có thể học vẽ tranh sao?”

Cậu thích vẽ tranh nhất.

Khúc Kha: “Đúng đó.”

“Tiểu Đông vẽ cực kỳ đẹp.” Tom nâng mặt đầy kiêu ngạo, nói: “Tôi thấy tuy tuổi thằng bé còn nhỏ nhưng rất có thiên phú, là người có tài hoa, chắn học tập sẽ tiến triển rất nhanh. Tôi tin thằng bé có thể làm được.”

Tiểu Đông nhấp miệng, cười vui vẻ.

Vu Mãnh nhận được nhiệm vụ liền sốt ruột. Hắn nói: “Nếu không chúng ta đi luôn? Vừa lúc buổi chiều tôi muốn tìm thầy một chuyến.”

Hắn nói: “Đỗ đại ca, chúng ta trao đổi phương thức liên hệ, em cảm thấy người như anh thật không tồi, cùng sở thích với em, lại hợp nhau.”

Đỗ Bách Tề: “Có thể.”

Vu Mãnh quét qua Đào Mạn Xuân, a một tiếng, nói: “Cô cũng cùng người khác không giống nhau!”

Đào Mạn Xuân: “……”

Thật muốn cắn c.h.ế.t mi!

Tin hay không?

Cắn c.h.ế.t mi!

Nội tâm dậy sóng còn trên mặt chị ta vẫn có thể bảo trì ý cười bình tĩnh.

Mình là mỹ nữ, không cần chấp nhặt với đồ ngóc này, không nên!

Vu Mãnh đỡ Vu lão tiên sinh cùng ra cửa, hai người không đi bộ mà cùng lên xe. Khúc Kha lúc này mới phát hiện, trên xe bọn họ còn có tài xế nữa.

Quả nhiên kẻ có tiền đều không tự mình lái xe.

Đương nhiên nếu xét đối lập như vậy thì vẫn chưa chính xác. Đỗ Bách Tề chưa tính là lão đại có tiền bằng Vu lão tiên sinh nên vẫn tự mình lái xe. Tuy nhiên lần này hắn lại ngồi ở phía sau, Đào Mạn Xuân hiểu ý lập tức ngồi vào chỗ ghế điều khiển.

Tom lại cưỡi một cái xe đạp, ở giữa hai chiếc ô tô, nhanh như chớp phóng đi trước, cực kỳ tiêu sái.

Hai bên đều cùng Khúc Kha nói lời tạm biệt, chậm rãi lái xe ra khỏi ngõ nhỏ.

Loading...