Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:00:50
Lượt xem: 116
Khúc Kha: “Văn tôi viết á? Tôi cảm thấy văn mình biết siêu hay, đã là văn thì không phân chia cao thấp; có loại trình bày về đại nghĩa; có loại muốn dạy người ta đạo lý; có loại lại kể về tình yêu lâm ly bi đát; dĩ nhiên cũng có loại như của tôi khiến người ta thấy hài hước. Ai cũng nói là một người vui luôn là chuyện tốt. Thật ra làm người không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ vui vẻ thoải mái thì so với bất cứ thứ gì đã hơn rất nhiều rồi.”
Vu lão tiên sinh gật đầu, gật đầu nói: “Có lý.”
Kỳ thật bởi vì 'Thường Hoan Hỉ' bùng nổ mà giờ có một số người công kích tiểu thuyết của cô không có chiều sâu. Vài người trẻ tuổi tự xưng đọc sách nhiều còn muốn thể hiện cao kiến của mình lại không nghĩ tới bản thân đã rơi vào khuôn sáo cũ. Bảo sao được đến thế mà thôi.
Chỉ có ông già như ông đã trải qua, mưa mưa gió gió nửa đời người, rất nhiều chuyện mới có thể nhìn thấu.
Cuộc đời con người chỉ là phù hoa.
Nếu như có thể đạt được một chút vui sướng cũng là may mắn cực kỳ khó có được.
Ông vốn muốn xem một chút xem cô gái này trả lời như thế nào, nghe được đáp án, ông đã hiểu cô bé lanh lợi hoạt bát, tư tưởng rộng mở, xem ra là người phóng khoáng. Không chỉ thế lại còn tự có giải thích độc đáo của riêng mình, có thể thấy là người ngoài mềm trong cứng. Nếu là người yếu đuối chắc chắn sẽ dễ bị người ngoài ảnh hưởng.
Ông mỉm cười: “Cô bé này, tuổi không lớn nhưng hiểu rất rõ ràng.”
Ông cụ vẫn luôn xụ mặt, khó được lộ ra chút tươi cười, Khúc Kha cũng cười theo: “Đó là bởi tôi thông minh nha.”
“Tự biên tự diễn.”
Khúc Kha: “Bị ngài nhìn ra rồi! Con người ấy á, lâu lâu phải tự khen một chút. Như vậy mới gia tăng lòng tự tin!”
“Nhóc không có lòng tự tin sao?” Ông cụ hỏi tiếp.
Khúc Kha: “Tôi có chứ, thứ đồ mang tên lòng tin này giống như một chiếc xe vậy, phải không ngừng thêm loại xăng có tên 'cố lên' mới được. Lâu lâu còn phải bảo dưỡng mới có thể hoạt động lâu dài, làm việc tốt.”
Vu lão tiên sinh: “Xem ra nhóc cũng tự nhắc mình cố lên.”
Khúc Kha: “Đây là điều cần thiết!”
Vu lão tiên sinh cười cười, nói: “Cô bé này thật có chút thông minh.”
Khúc Kha: “Tôi…… Trời ạ, ngài mau nếm thử nha. Ngài lại không động đũa, những người này sẽ quét sạch.”
Trong lúc bọn cô nói chuyện với nhau, đũa những người này bay múa khắp bàn.
Khúc Kha nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi gia nhập vào hàng ngũ cướp đồ ăn. Không thể không nói, chỉ cần chỗ nào có Tom thì chỗ ấy ăn gì cũng như thưởng thức sơn hào hải vị. Hắn đoạt một đũa, người xung quanh sẽ nhịn không được mà nhanh chóng chạy lên cướp theo. Có thể nói đây là một loại tâm lý đám đông rất kỳ quái.
Đặc biệt là Vu Mãnh - Thiếu niên trung nhị bệnh này.
Đoạt đồ ăn vui sướng nhất chính là người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-231.html.]
Khúc Kha: “Ô ô, quả nhiên ăn rất ngon nha.”
Cho nên tiệm cơm nhỏ Tom đề cử thật có điểm đặc sắc.
“Ngon c.h.ế.t được!”
“Ăn ngon!”
Khúc Kha vừa ăn vừa lảm nhảm, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là có người tranh cướp với mình thì tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn không ít, xuống tay cũng mạnh mẽ hơn hẳn.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của mọi người, mười món ăn đã sạch sẽ thậm chí không còn chút nước.
Vu lão tiên sinh làm gì cũng cần hình tượng: “……”
So ngày thường ông đã ăn nhiều gấp ba.
Một ông già như ông căn bản không dễ tiêu hóa, giờ có chút hối hận vì ăn nhiều.
Đỗ Bách Tề ngồi một bên tự nhiên yên tĩnh lạ thường. Hắn từ lâu đã cố hết sức làm việc, chịu không ít khổ cực, ngày ấy hắn không đủ no, có ăn đã là rất tốt rồi còn đâu dư sức mà lo những cái khác. Ăn với người bình thường không giống nhau, thỉnh thoảng vẫn có cơ hội ăn chút đồ ăn ngon, về cơ bản đều một ngày ăn như mèo một ngày ăn như chó.
*Một ngày ăn như mèo một ngày ăn như chó: Tương tự câu lên voi xuống chó của Việt Nam mình, ý chỉ bình thường ăn khổ, thỉnh thoảng lại được ăn ngon.
Chính vì vậy cứ mỗi khi được ăn đồ ngon hắn đều cố gắng ăn thật nhiều, thật thật nhiều.
Như vậy đến khi chịu đói mới không thấy mình quá khổ, hình như những ngày tháng như vậy đã trải qua rất lâu rồi. Lâu dần hắn hình thành thói quen không tốt, chỉ cần dạ dày khó chịu sẽ không ăn được gì. Bình thường ở bên ngoài hắn đều khống chế số lượng, không ăn nhiều lắm.
Thông thường chỉ gọi người bên cạnh làm chút mì sợi hoặc cháo dễ tiêu hóa.
Đương nhiên đồ ăn của hắn người khác không thích bởi vì quá mềm, chẳng cần nhai.
Kết quả hôm nay không để ý một chút đã ăn quá mức, ăn duỗi tay đè bụng, lông mày nhăn lại.
Ăn nhiều!!!
Không cẩn thận ăn nhiều!!!
Còn chưa bao lâu mà đã có thể cảm thấy dạ dày muốn tác quái.
Bên kia Đào Mạn Xuân cũng rơi vào mê mang thật sâu. Chị ta sao có thể cuồng ăn uống giống mấy người này? Chị ta phải dựa vào sắc vóc kiếm tiền, nếu béo dù chỉ một chút cũng sẽ không đẹp nữa. Nghĩ thế Đào Mạn Xuân buồn héo hon.
Đừng nhìn mọi người đoạt hăng hái, ăn hăng hái.
Ăn xong rồi, một đám bày ra biểu tình sợ hãi, hối hận.