Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:59:56
Lượt xem: 109
Khúc Kha: “Có điều vẫn có một việc cần xin lỗi. Tôi thật ra tới đây làm việc, có thể ngồi cùng……”
“Không sao!” Vu Mãnh lập tức: “Không sao đâu.”
Hắn tuy không vui khi phải nhìn thấy nữ minh tinh ngốc nghếch nhưng lại muốn xem công việc của cô Cao như thế nào.
Rõ ràng cô tuổi khá nhỏ. Vu Mãnh đã chịu ảnh hưởng từ Trần biên tập, cũng đi theo gọi cô Cao.
Bằng không gọi cách khác cứ kỳ quái sao đó.
Hắn quay đầu: “Ông nội, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
Ông cụ liếc mắt nhìn Khúc Kha một cái, cô rất ngoan ngoãn cười cười.
Vu lão tiên sinh: “Có thể.”
Ông cụ này có vẻ rất nghiêm túc, nhìn nếp nhăn trên mặt cũng biết người này thường xuyên nhíu mày, đúng bộ dạng vô cùng đứng đắn. Cho nên khi Vu Mãnh nói ông nội hắn rất thích văn của mình, Khúc Kha còn cho rằng Vu Mãnh cố ý thiếp vàng lên mặt cô.
*Thiếp vàng: Nói quá, khen ngợi
Dù muốn hay không thì Khúc Kha thừa nhận đã nhìn ra chút ít. Vu Mãnh người này không có ý xấu với cô. Chính là, tương đối giống ―― fan tư sinh.
*fan tư sinh hay Sasaeng fan theo tiếng Hàn chỉ fan cuồng hết mình vì thần tượng.
Chính là loại fan tư sinh ngốc nghếch.
Sẽ thời thời khắc khắc tìm cách chụp lén này nọ.
Đoàn người cùng vào cửa, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, chủ quán chạy nhanh qua: “Các vị……” Tầm mắt ông dừng trên người Vu lão tiên sinh, mỉm cười: “Lão tiên sinh, ngài tới ư?”
Xem ra Vu lão tiên sinh là khách quen nơi này!
Vu lão tiên sinh gật đầu, nói: “Gặp bạn nên cùng nhau ngồi.”
Khúc Kha lập tức tiến lên một bước, mỉm cười: “Xin chào, tôi được Họa báo Yogurt sắp xếp qua đây, Tom tiên sinh chắc trước đó đã nói với ngài……”
Ông chú chủ quán thoạt nhìn khoảng hơn 50, ông ngây ra một lúc mới cười hàm hậu, hỏi: “Cậu ta thật đúng là người của tạp chí à?”
Khúc Kha nhướng mày, nói: “Hóa ra ngài cảm thấy anh ấy là giả à?”
Ông chú chủ quán vui tươi hớn hở nói: “Mỗi lần cậu ta tới ăn cái gì cũng bày ra bộ dạng như được ăn sơn hào hải vị, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, lời nói dễ nghe có thể tuôn ra theo sọt, còn nói muốn đề cử quán của tôi lên báo. Bởi mỗi lần cậu ta đến đều nói lời hay nên tôi thường bớt cho số lẻ. Tôi còn cho rằng cậu ta vì tiết kiệm chút tiền trinh mà thổi phồng mình như thế. Không ngờ cậu ta quả thật là người bên tạp chí.”
Khúc Kha bật cười, nói: “Anh ấy thoạt nhìn quả thật không đáng tin.”
Trừ thân phận người nước ngoài, Tom người này xác thật có chút ngơ ngẩn đến thần kỳ.
Cô mỉm cười: “Chúng tôi bảy người, làm phiền ngài sắp xếp một bàn nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-228.html.]
Mọi người rất nhanh đã vào chỗ. Khúc Kha lúc này mới phát hiện ở đây đến một phòng riêng cũng không có, chỉ có phòng chính với khoảng 10 cái bàn. Đó là toàn bộ nơi buôn bán của cửa hàng này, xét ra cũng không lớn lắm. Thậm chí đến việc trang hoàng cũng không làm, đúng chuẩn bộ dạng cũ kỹ tầm thường.
Bọn họ bảy người ngồi không đủ, còn phải xếp hai bàn sát vào nhau.
Khúc Kha: “Còn chưa chính thức giới thiệu, tôi là Cao Nhược Huyên. Đây là anh trai Tiểu Đông và em trai Tiểu Bắc của tôi.”
Mọi người lập tức từng người giới thiệu sơ qua. Giới thiệu xong Khúc Kha mỉm cười: “Tôi nghe nói ở đây có hai món ăn chiêu bài nhưng không rõ lắm. Vu lão tiên sinh là khách quen, không bằng ngài giúp chúng tôi gọi món?”
Vu lão tiên sinh nhìn thoáng qua Khúc Kha, báo tên vài món ăn, Khúc Kha đều gọi theo.
Cô không biết những người này có thể ăn nhiều hay ít, dù sao cũng không phải người thân thiết, không dễ đoán sức ăn!
Khúc Kha: “Ngài lại cho chúng tôi thêm ba món nữa, tổng mười món ăn.”
Ông chú chủ quán: “Mười món? Chỉ sợ mọi người ăn không hết.”
Khúc Kha: “Không sao, ăn không hết chúng tôi đóng gói mang đi.”
Ông chú chủ quán: “Vậy được.”
Khúc Kha mỉm cười: “Vậy tôi có thể chụp mấy mấy bức ảnh không?”
Đây là cho tuyên truyền mình, chủ quán đương nhiên vui mừng đáp: “Được, đều được, vợ à, bà tiếp đón bên này một chút đi.”
Ngay sau đó liền đi sau bếp.
Lúc này trong tiệm người cũng không quá nhiều, tính cả bọn cô mới 3 bàn, giờ ăn cơm như vậy không được xem như náo nhiệt.
Khúc Kha xin lỗi mọi người: “Thật ngại quá, tôi muốn đi chụp mấy bức ảnh.”
Cô vỗ vỗ vai anh em trai mình, nói: “Hai người giúp em tiếp khách nha.”
Cô đi từ ngoài vào thấy cửa hàng này không phải ngoài mặt đường, vị trí không được xem như tốt nhất. Khúc Kha đi vài bước ra xa hơn một chút, tới chỗ không gần không xa với cửa mới tìm góc độ và ánh sáng chụp ảnh.
Sau đó cô đổi một góc khác chụp thêm một tấm.
Khúc Kha trở lại trong tiệm liền thấy Vu Mãnh ghé vào bên cửa sổ hóng ra bên ngoài, hắn tò mò hỏi: “Công việc này của cô là làm gì đó?”
Khúc Kha: “Chuyên mục mỹ thực của Họa báo Yogurt.”
Cô lại vội đến các bàn sửa sang lại chiếc đũa bày lung tung, vợ chủ quán đi lên giúp, Khúc Kha mỉm cười: “Không cần, để tự tôi.”
Người khác dọn chưa chắc đã đạt được hiệu quả cô muốn.
Cô lại chụp mấy tấm, chú ý không chụp người, lúc này mới trở lại vị trí của mình.
Ngồi xuống liền phát hiện tất cả mọi người động tác nhất trí nhìn mình, bọn họ hình như đều có chút tò mò.