Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:41:50
Lượt xem: 109
“Sao đã hết rồi? Tôi còn muốn đọc tiếp mà!” Trong quán trà, sáng sớm một người trẻ tuổi đã mua báo ngao ngao kêu, có vẻ bất đắc dĩ cực kỳ.
“Cậu nói, đầu óc Thường Hoan Hỉ này nghĩ như thế nào vậy? Con người thật sự có thể xuyên qua sao?” Một người khác nói như thế.
“Tình huống như vậy là sao? Tôi thấy y khẳng định có thể ở Thịnh Đường đại triển quyền cước*.”
*phô bày tài hoa
“Nhưng y đến sách còn chưa đọc, còn không biết chữ đâu.”
Mọi người thảo luận khí thế ngất trời, cũng có người không cho là đúng.
“Lời nói vô căn cứ, toàn là lời nói vô căn cứ, đang yên đang lành sao có thể xuyên qua?” Một vị lão giả gia nhập vào cuộc nói chuyện.
“Không phải đã nói sao? Bảy ngôi sao xuất hiện đồng thời, trời có dị tượng, đã là biến hóa kỳ dị thì tạo ra ảnh hưởng thế nào ai biết được. Ông nhìn xem, trên tờ báo còn đánh dấu rõ đây này: tiểu thuyết chỉ là hư cấu. Nếu đã là hư cấu thì có thật hay không đã làm sao?”
Có nghi ngờ tất có phản bác.
“Còn viết, giống nhau chắc do trùng hợp.”
Trong quán trà nhất thời lại nghị luận sôi nổi.
Bọn họ thảo luận kịch liệt như thế làm người ta chú ý càng nhiều, báo bán càng chạy.
Rất nhiều người còn truy tìm tiểu thuyết này như bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó》trước đó. Đám người rất nhanh gia nhập vào hàng ngũ độc giả trung thành. Một vài người mới 'nghiên cứu' xong bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó 》đã tiếp tục theo sát tiểu thuyết mới này.
Cả hai rõ ràng đều viết theo cùng một phong cách nhưng nhờ quyển này đề cập đến 'xuyên qua' lại khiến nội dung trở nên mới mẻ, biến đổi không ngừng, vô cùng hấp dẫn.
Báo Nhân dân hết sức vui mừng, bọn họ thích loại này – tác gia không dễ bắt chước.
Thực tế có rất nhiều xã báo theo dõi Báo Nhân dân, lúc trước khi bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó》ra mắt, đám người đó đã ngứa ngáy trong lòng nhưng một quyển sách với phong cách khác biệt vẫn chưa đủ để nói lên điều gì.
Hơn nữa gần như trong tay mỗi xã báo đều có mấy tác gia am hiểu “bắt chước”.
Chuyện này cũng không phải mới mẻ, kỳ lạ gì mà rất thường gặp ở các xã báo. Bọn họ chỉ cần nghiên cứu nội dung tiểu thuyết kĩ càng là có thể bắt đầu động bút. Chẳng bao lâu sẽ cho ra đời Thường Hoan Hỉ thứ hai, thứ ba…
Kỳ thật Thường Hoan Hỉ viết quyển tiểu thuyết thứ 2, bọn họ mừng thầm.
Bọn họ có thể lợi dụng phong cách này để lăng xê, hưởng ké chút nhiệt. Mi viết về con trai nhà giàu số 1, tôi sẽ biết con trai thương nhân ngành muối, cốt truyện tương tự nhau là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-210.html.]
Chỉ là không nghĩ tới kế hoạch thay đổi quá nhanh..
Thường Hoan Hỉ ra quyển tiểu thuyết thứ hai lại khác biệt hoàn toàn về nội dung với quyền trước đó. Cốt truyện thay đổi cực kỳ khúc chiết ly kỳ. Bốn chữ 'khúc chiết ly kỳ' đã đủ đánh cho bọn họ nằm sấp xuống.
Hiện tại mọi người càng chắc chắn tên Thường Hoan Hỉ này, chỉ sợ không đơn giản chút nào.
Nếu như vậy thì đào được người đi so với mô phỏng văn phong càng thêm có lợi.
Chỉ tiếc Báo Nhân dân đem người giấu rất sâu.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Trần biên tập có ra ngoài đều cảm giác có người theo dõi mình. Ông kinh hồn táng đảm, trở về nói kỹ càng tỉ mỉ với mọi người. Thế mới phát hiện ra hóa ra không chỉ một mình ông, đám người chủ biên, phó chủ biên đều có cảm giác như thế. Mọi người nghĩ nghĩ, không cần phải nói nhiều, chắc chắn đám người này hướng về Thường Hoan Hỉ mà tới.
Sợ là muốn lợi dụng bọn ông tìm ra Thường Hoan Hỉ rồi đào người đi.
Tưởng tượng đến chuyện này, Trần biên tập tức đến đau ngực.
Nhiều năm như vậy khó khăn lắm ông mới đào được một tác giả lợi hại, thế mà có kẻ muốn nẫng tay trên?
Kẻ thiếu đạo đức.
Chủ biên: “Lão Trần à, chuyện này ông phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không để cho kẻ khác tìm được sơ hở. Xã bảo chúng ta trước mắt kiếm tiền được nhất chính là nhờ tiểu thuyết của Thường Hoan Hỉ. Nếu tiểu thuyết của cô bé không đăng tiếp, lượng in ấn của xã báo chúng ta chắc chắn sẽ tổn thất không nhỏ. Con số cụ thể khó mà nói được. Ông nhất định phải cẩn thận. Tiền thưởng cuối năm của chúng ta chỉ có thể trông cậy vào ông thôi đấy.”
Trần biên tập: “!!!”
Chuyện này quan trọng nhất đó.
“Ông tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận một chút xem làm thế nào để đi qua lấy bản thảo mà không bị kẻ khác phát hiện đi.”
Trần biên tập cũng bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực, nói: “Được!” Ông nắm chặt nắm tay, nói: “Muốn đào góc tường của tôi hả? Tôi sẽ khiến chúng biết tại sao hoa lại có màu hồng.”
Chủ biên phó chủ biên sôi nổi gật đầu: “Dựa cả vào ông đấy!”
Ban đầu xã báo bọn ông có doanh số không kém, có thể xếp vào 10 hạng đầu ở Bến Thượng Hải. Lúc cho ra chuyên mục chuyện xưa, doanh số khá ổn. Mọi người còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Con người chính là vậy, cảm thấy có thể tốt hơn nữa thì sao giống với chỉ hơi tốt được, họ sẽ càng ngày càng muốn nhiều hơn.
Đặc biệt là khi bọn ông đăng tiểu thuyết mới này hai ngày đã thấy sự khác biệt rõ ràng. Số báo nào đăng tải, doanh số bán có thể tăng đến mức siêu việt, bắt kịp doanh số xã báo trâu bò nhất. Số nào không có chuyện của Thường Hoan Hỉ đăng, doanh số báo lại theo đường mũi tên thụt lùi đến vị trí 7-8, thỉnh thoảng lắm mới đáp được về vị trí thứ sáu.
Tất cả là nhờ Thường Hoan Hỉ ảnh hưởng mới nâng doanh số.
Trước kia đều chỉ loanh quanh trong Top 10 thôi.
Cho nên việc quan trọng nhất buộc phải làm đó.