Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:39:47
Lượt xem: 102
“Em không hiếu kỳ vì sao chị lại chờ em à?”
Khúc Kha: “Tò mò, có điều đằng nào chị cũng nói mà.” Cô nói: “Chị muốn mời bọn em ăn cơm sao?”
Đào Mạn Xuân: “…… Đúng.”
Khúc Kha: “Như vậy chúng ta đi ăn lẩu đi! Bận bận rộn rộn cả buổi rồi, chỉ có lẩu mới có thể an ủi tâm linh con người.”
Đào Mạn Xuân: “……” Chị ta không thế nào vui nổi: “Thứ đồ kia mùi nặng lắm.”
Khúc Kha: “Dù sao ăn xong về nhà liền ngủ, có sao đâu.”
Khúc Kha thật sự rất mệt không muốn nói chuyện chút nào, mỗi tội vì ăn, muốn tránh cũng không tránh được nên cô mới cố gắng vui vẻ thuyết phục Đào Mạn Xuân một chút.
“Hiện tại thời tiết còn có chút lạnh, ăn lẩu vẫn được. Nếu chờ thêm mấy ngày, thời tiết ấm áp thì không còn cơ hội ăn lẩu nữa.”
Tiểu Bắc lập tức: “Chị, chúng ta đi ăn lẩu à?”
Đào Mạn Xuân: “Được rồi được rồi! Nghe mấy đứa, thật là có thể nói mà.”
Khúc Kha bật cười, rút người vào trên ghế, bộ dạng mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Xe rất nhanh đã dừng lại.
Đào Mạn Xuân: “Tới rồi.”
Khúc Kha bật cười: “Nhà này làm đồ ăn rất ngon nha.”
Đào Mạn Xuân: “Đương nhiên ăn ngon, Đào Mạn Xuân chị sẽ đi chỗ không ra gì sao?”
Mọi người cùng nhau bước vào phòng, phục vụ nhanh nhẹn bước lên đón tiếp, thái độ vô cùng khách khí.
Khúc Kha: “Óc heo, óc heo! Tôi muốn óc heo!”
Đào Mạn Xuân nhăn mày như muốn kẹp c.h.ế.t ruồi.
Khúc Kha: “Còn có chân vịt……”
Đào Mạn Xuân rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Con gái như em có thể không chọn mấy món kỳ quái vậy không?”
Khúc Kha mở to hai mắt, hỏi lại: “Chân vịt chỗ nào kỳ quái? Chị sao lại có thể khinh thường chân vịt như vậy? Chị đã từng nghĩ đến cảm thụ của chân vịt chưa?”
Sau đó cô hơi hơi híp mắt, nhiệt liệt đề cử: “Chị có phải chưa từng ăn óc heo và chân vịt không? Vậy chị nhất định phải thử một lần cho biết. Thật sự… vô cùng ngon đấy. Chị sẽ không thất vọng đâu!”
Đào Mạn Xuân: “Không cần!”
Chị ta nhìn thực đơn, gọi: “Cho một đĩa cải thìa, một đĩa cải cúc, còn có rau chân vịt cũng lấy một đĩa.”
Cơm của nữ minh tinh luôn lấy thanh đạm làm chủ.
Khúc Kha cảm thấy không hợp khẩu vị của mình mình lập tức thêm chút: “…… Thịt bò thịt dê đều phải có, còn muốn thêm trứng tôm, còn có……”
Cô lại gọi thêm vài món nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-206.html.]
Đào Mạn Xuân: “Em như vậy sẽ béo chết.”
Khúc Kha đúng lý hợp tình: “Em mập thì có sao? Em đâu phải minh tinh? Lại nói ông cha vẫn bảo có thể ăn là phúc. Bao nhiêu người muốn ăn còn không ăn được kia kìa.”
Đào Mạn Xuân cảm thấy mình cùng Cao tiểu thư không thể nào nói chuyện, chính là… hoàn toàn khác nhau.
Lẩu là món ăn mà cả ba anh em đều rất thích. Lẩu vừa được dọn lên ba người đã không thể chờ nổi, vội động đũa. Cả ba đều còn đang trong thời kỳ phát triển, ăn gì cũng không phải chú ý nhiều.
Kể cả rau xanh, Đào Mạn Xuân ăn cũng khá ít.
Chị ta nhìn ba anh em ăn thật hăng hái, nhắc: “Ăn nhiều như vậy, buổi tối không dễ tiêu hóa đâu.”
Khúc Kha: “Sao có thể! Đang lúc cơ thể phát triển, phải ăn chứ!”
Khóe miệng Đào Mạn Xuân hơi run rẩy, chị ta cúi đầu uống một ngụm trà lạnh, làm như lơ đãng hỏi: “Về sau em có tính đầu quân cho nghề này của bọn chị không??”
Khúc Kha: “Không hứng thú.”
Đào Mạn Xuân sửng sốt, chị ta nghiêm túc nhìn về phía Khúc Kha như muốn đánh giá lời nói của cô thật hay giả. Khúc Kha cúi đầu tiếp tục ăn thịt, nói: “Không thú vị còn mệt muốn chết. Em động động bút đã có thể kiếm tiền, sao phải đi làm cu li?”
Đào Mạn Xuân bí lời.
Chị ta trầm mặc một lát mới nói: “Sẽ có rất nhiều người sùng bái em.”
Khúc Kha phụt một cái cười thành tiếng, tự đắc: “Em viết văn cũng có rất nhiều người sùng bái.”
Cô lại tiếp tục gắp một miếng thịt, hỏi thẳng: “Đào tiểu thư, cuối cùng chị đến tìm em có việc gì? Chắc không phải chỉ để hỏi em việc này nhỉ? Em tin chị không phải người rảnh rỗi như vậy ha?”
Đào Mạn Xuân nhướng mày, như có như không cười cười: “Chị có chút tò mò về em.”
Khúc Kha gật đầu: “À.”
“Em không hỏi vì sao à?”
Đào Mạn Xuân thấy đôi bên nói chuyện phiếm cứ có chút khó chịu.
Cứ như Khúc Kha hoàn toàn không muốn đi theo tiết tấu của chị ta. Lại giống như chị ta đang bị Khúc Kha dắt mũi mới đúng.
Khúc Kha: “Cái đó hở?”
Cô không buông đũa, chỉ ngẩng đầu rồi nói: “Có lẽ em nói lời này không dễ nghe nhưng lại là lời nói thật.”
Đào Mạn Xuân: “?”
Khúc Kha: “Người tò mò vì em rất nhiều, có thêm chị cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu, không có chị cũng chẳng ít hơn chút nào, vậy có liên quan gì đến em đâu?”
Nói xong câu này, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Đào Mạn Xuân cười nhạo một tiếng, nói: “Hóa ra chị tự mình đa tình.”
Khúc Kha: “Xét từ khía cạnh lý luận mà nói thì đúng là thế. Có điều cũng chẳng có gì lạ, em vốn đáng yêu lại có tài hoa, người thích em, tò mò về em nhiều như cá trong biển, không thể đếm xuể. Có gì lạ à?”
Đào Mạn Xuân khóe miệng run rẩy, trợn trắng mắt, than: “Chị luôn nghĩ mình tự luyến nhất, không ngờ em còn hơn một bậc.”
Khúc Kha: “Em chỉ nói lời nói thật.”