Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:38:21
Lượt xem: 98

Khúc Kha: “Chụp cho cô trước vậy.”

Dù sao Mộng Kỳ còn đang thay quần áo, Khúc Kha chọn chỗ, tăng ánh sáng lên mức cao nhất, chụp ảnh giờ không giống như trăm năm sau, có thể điều chỉnh máy ảnh, tốt hay không đều được. Mà giờ hoàn toàn phải dựa vào xúc cảm, độ nhạy bén của nhiếp ảnh gia.

Cũng may Khúc Kha có độ nhạy bén với máy ảnh.

Dẫu sao cô còn phải dựa vào cái này làm việc mà

Cô nói: “Mỗi người, tôi sẽ chụp ba bức ảnh, sau khi rửa sẽ chọn ra bức tốt nhất.”

Lê quản lý: “Nghe cháu hết.”

Khúc Kha gật đầu, cô nhìn về phía cô gái chụp đầu tiên này, tuổi không lớn lại có chút câu nệ, Khúc Kha mỉm cười, nói: “Cô thả lỏng một chút.”

Cô đi đến trước mặt cô gái, nhẹ nhàng nâng cằm chị lên một chút, lại kéo tay ra, nói: “Không cần để tay ở đây, rất dư thừa.”

Cô nhẹ giọng cười cười, gợi ý: “Cô rất đẹp đấy, nhưng đừng cười lớn, chỉ cần hơi nhếch miệng lên một chút đã rất tuyệt rồi. Có người thích vẻ đẹp nở rộ như hoa hồng, lại có người thích hải đường tươi mát. Cô chỉ cần tạo ra nét đặc sắc riêng của mình là được.”

Khúc Kha rất nhanh ấn nút chụp.

Âm thanh tách tách vang lên liên tục, mọi người cũng gần bận rộn hơn. tuy nhiên vì có nhiều người phải chụp ảnh, lại phải chỉnh trang lại quần áo và lớp trang điểm nên tiến triển cũng không quá nhanh.

Qua một lúc, Khúc Kha phát hiện biểu cảm và động tác của mấy cô diễn viên này đều tương tự nhau, chỉ có mấy kiểu cứ lặp đi lặp lại với tần suất lớn. Không có cách nào, cô chỉ có thể trực tiếp dạy họ một số động tác chụp ảnh tương đối phù hợp. Lúc đến lượt Đào Mạn Xuân, Khúc Kha căn cứ vào tính cách của cô ta để chỉ đạo: “Chị đừng cười, cứ lạnh lùng mà nhìn vào máy ảnh. Kiểu mỹ nhân lạnh lùng như chị, nếu cười lại thành ra không hợp. Đúng thế, cứ như vậy.”

Kỹ thuật diễn của Đào Mạn Xuân tuy chẳng ra gì nhưng biểu diễn bản sắc lạnh lùng vẫn còn tạm.

Khúc Kha: “Chị như vậy, làm ra động tác mở tay, như vậy, ánh mắt lại lạnh thêm một chút.”

Đào Mạn Xuân nhìn lom lom cô một lúc, không nói gì thêm, cuối cùng vẫn làm theo. Bởi vì minh tinh danh tiếng nhất của Xưởng điện ảnh - Đào Mạn Xuân không gây chuyện nên những người khác dĩ nhiên an phận hơn không ít. Khúc Kha nhờ đó làm việc càng thêm thuận lợi.

Dù thế, Khúc Kha vẫn bận từ sáng sớm đến tối muộn, mãi tới khi chạng vạng gần tối mới kết thúc.

Cô cứ bận rộn như vậy cả một ngày, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. quả nhiên nhiếp ảnh gia không phải nghề mà ai cũng có thể làm được.

Lê quản lý: “Cô Cao, cùng đi ăn một bữa cơm đi? Mấy người công ty bọn chú muốn mời cháu ăn cơm tối, cảm ơn cháu một chút.”

Rõ ràng lúc bắt đầu mọi người còn ôm tâm lý hoài nghi. Làm việc với nhau không lâu bọn họ đã phát hiện "cô Cao" này hình như lợi hại thật. Tuy chưa nhìn thấy ảnh đã rửa nhưng trong thâm tâm nhiều người đều hiểu, nếu không bản lĩnh thì không làm được như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-205.html.]

Đám người bọn họ đi theo cô còn học được không ít kiến thức.

Khúc Kha mệt mỏi đến nỗi không muốn nói chuyện, vẫy vẫy tay, nói: “Đừng! Hôm nay cháu mệt muốn c.h.ế.t rồi, ăn cơm cũng được nhưng không phải hôm nay, để lần khác đi. Qua mấy ngày cháu lại qua đây thì mọi người lại mời, cứ ghi vào sổ như vậy, ha.”

Lê quản lý: “Vậy cũng đúng, chú đưa cháu về.”

Khúc Kha lắc đầu: “Chính bọn cháu gọi xe kéo cũng được.”

Khúc Kha lại vẫy vẫy tay tạm biệt với mọi người.

Mọi người thấy cô đã mệt như thế nên cũng ngại không nói gì thêm. Khúc Kha cùng anh em nhà mình ra khỏi cửa Xưởng điện ảnh, đang muốn gọi xe kéo thì một chiếc ô tô con dừng ngay trước mặt……

Xe hơi nhỏ kẽo kẹt một tiếng dừng lại, Khúc Kha sửng sốt rồi nhìn về phía người trong xe.

Trong xe chính là Đào Mạn Xuân, Đào Mạn Xuân: “Lên xe đi, chị đưa mấy đứa về.”

Khúc Kha chần chờ một chút, Đào Mạn Xuân cong cong khóe miệng, trêu: “Chẳng lẽ chị còn có thể bán em sao? Em có chỗ nào so với chị đáng giá hơn? Lên xe đi.”

Khúc Kha: “Được rồi. “

Ba người cùng nhau lên xe, Khúc Kha không chút khách khí dựa vào lưng ghế, nói: “Thật là muốn mệt chết.”

Khi chụp ảnh cô còn cố mạnh mẽ làm cho xong. Giờ công việc đã kết thúc, toàn cơ thể như thả lỏng, người cứ bủn rủn, cảm giác mệt mỏi lan tràn từ trong ra ngoài.

Đào Mạn Xuân nhìn qua kính chiếu hậu ngó ngó cô, nói: “Không nghĩ tới em còn biết chụp ảnh.”

Khúc Kha mỉm cười: “Em biết nhiều, nói không chừng về sau chị còn có thể nhìn thấy em làm khác đấy!”

Đào Mạn Xuân nhướng mày, cười nhẹ, rất khẳng định nói: “Em là người rất tự tin.”

Khúc Kha: “Đúng đó.”

Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đúng lúc tan tầm, người trên đường còn rất nhiều. Khúc Kha nói: “Chị đặc biệt chờ em sao?”

Đào Mạn Xuân mỉm cười: “Đúng vậy, đặc biệt chờ em.”

Biểu cảm của Khúc Kha không chút thay đổi, chỉ có thể nhìn ra cô đang mệt mỏi, cả người mềm như bún chứ không có chút tâm tư tò mò nào. Trái lại trông có vẻ vô cùng lười biếng.

Loading...